tháng 6 30, 2009
Chị Ánh cầm tay Hương vội vã kéo vào nhà :
- Thôi chết, ướt hết cả rồi nè
Chị phủi những giọt mưa đọng phấn trên chiếc áo len của Hương :
- Xin lỗi nghe. Chị cứ nghĩ là ngày mai Trấn mới đi. Sáng sớm, con Lan đến cho chị biết. Ai ngờ...
Chị ngừng lại nhìn Hương dò hỏi :
- Sao rồi ? Có ra bến xe hả? Gặp nhau chứ !
Hương không nói gì, thẩn thờ ngồi xuống ghế.Chị Ánh đoán được phần nào,vội đi vào nhà bếp,vừa đi vừa nói :
-Thôi thì, chuyện nói sau.Bây giờ uống với chị ly trà nóng đã. Trà Blao chính hiệu Đỗ Hữu đây.
Hương vẫn ngồi yên lặng, thẩn thờ. Chị Ánh bưng tách
trà nóng đến bên Hương, dịu dàng:
- Chị xin lỗi nghe. Chị thật vô tâm...
Hương cố gượng vui, mĩm cười :
- Chị có lỗi gì đâu ! Là ý tốt của chị đó mà.
Chị Ánh cầm tay Hương, khẽ gật đầu :
- Chị cũng muốn cho hai em có cơ hội nhưng nghĩ lại thấy ngượng trong tình huống này. Nếu mai Trấn đi thì buổi họp mặt
hôm nay mang ý nghĩa tiễn đưa. Nhưng bây giờ Trấn đi rồi. họp mặt lại chẳng khác gì vui mừng cho người đã đi xa. Chị thấy không hợp lý lắm. Nó làm sao ấy !
Hương nhìn vẻ bối rối của chị Ánh, nàng thấy thương hại :
- Thì có làm sao đâu !
Rồi nàng cao giọng :
-" Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt. Xếp bút nghiên theo việc kiếm cung..."Đó, người ta lên đường đi giữ nước cho thỏa chí tang bồng hồ thỉ. Chia xẻ niềm vui đó, cũng là điều hợp lý chứ sao
Nàng cười thành tiếng. Chị Ánh nhìn Hương, vẫn còn nghi ngờ :
- Ừ nhỉ, có vậy thôi mà chị nghĩ không được. Nhưng mà em.. có sao không? Chị chỉ sợ em buồn lại khóc.
Hương lắc đầu. Nàng trầm ngâm nhìn từng sợi khói mỏng manh bốc lên từ tách trà nóng trong tay :
- Đâu phải cứ buồn lại khóc, cứ vui lại cười ! Đôi khi, vui mừng quá cũng khóc và buồn khổ quá lại cười đó thôi !
Chị Ánh cầm lấy tay Hương, nhỏ nhẹ :
- Cũng có thể là vậy. Nhưng đàn bà vẫn cứ khóc cười theo cảm tính, không dễ dàng như em nói đâu. Em nói thử chị nghe, hiện giờ em đang vui hay đang buồn đây ?
Hương trả lời một cách hờ hững :
- Không vui mà cũng không buồn..
Chị Ánh đáp lại, dứt khoát :
- Vậy là em đang buồn đó. Chị biết mà... Thôi, bỏ qua đi. Giờ mình tính chuyện của mình. Đố em biết chị đang nghĩ gì đây ?
Không đợi Hương trả lời, chị Ánh liếng thoắng :
- Ngoài trời mưa gió thế này điều thú vị nhất của dân Đàlạt tụi mình là đổ bánh Xèo, phải không?.Ngồi bên bếp lửa hồng ấm áp, chờ chực cái bánh vừa đổ xong nóng hổi. Vừa ăn vừa nói chuyện trời mây cũng là một cái thú. Một cái thú vị tuyệt vời, nhất là...
Chị bỗng giật mình khựng lại, không nói tiếp. Hương cười lên thành tiếng, nàng vui vẻ tiếp lời :
-... cho những người đang yêu và được yêu.
Chị Ánh giả bộ tròn xoe mắt :
- Không sai. Con bé này thông minh thật. Đoán được cả ý nghĩ của người ta.
Cả hai cùng bật cười. Chị Ánh lại đưa thêm một đề nghị :
- Hay là chị em mình đội mưa thả bộ lên quán bánh xèo Tăng Bạt Hổ. Ăn xong vào Ngọc Lan xem phim. Sau đó, một là ghé quán chè Đoàn Thị Điểm hai là ghé xuống xe bò-bía Ngọc Hiệp. Chọn cái nào cũng được.
Hương cảm thấy ngại phải ra ngoài trời mưa gió trong lúc này. Nhưng cái chính là nàng không muốn đến những nơi mà Trấn và nàng đã từng đến. Nàng sợ những gợi nhắc sẽ làm cho nàng thêm xót xa buồn nhớ :
- Thôi, chị ạ. Em ngại ra ngoài mưa gió lắm. Chị em mình ăn uống ở nhà đi, tự nhiên hơn.
Chị Ánh sốt sắng :
- Tùy em. Nếu vậy thì em ở nhà sắp sẵn các thứ chị đã để trong tủ. Chị phải đi xay bột. Gần đây thôi, chéo cây xăng Ngả Ba Chùa...
Khi chị Ánh đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng im ắng, Hương cảm thấy hụt hẫng một cảm giác cô đơn. Ngoài trời vẫn mưa đều, những cơn gió vật vã rít qua khe cửa tạo những âm thanh nhức buốt. Nàng nghĩ đến Trấn, có thể giờ này chàng đã đến miền nắng ấm, bỏ lại sau lưng không khí lạnh lùng giá buốt và cơn mưa dai dẳng của trời Đàlạt. Bỏ lại rất nhiều những kỷ niệm từ những nơi chốn đã trở thành thân quen. Con đường Cộng Hòa rợp hàng thông cổ thụ và những bữa cơm bình dân Ký Túc Xá. Những chiều nắm tay nhau lang thang quanh khu Đồi Cù và lúc chung nhau ly trà chanh nóng Thủy Tạ. Khung cảnh ấm cúng của quán cà phê Tùng, sau đó phất phơ qua phố Hòa Bình đông vui trong những ngày nắng ấm, âm trầm buồn lắng trong những ngày mưa. Những buổi họp mặt đông vui bè bạn, những chàng trai Trần Hưng Đạo, những cô gái Bùi Thị Xuân vừa tốt nghiệp, ngỡ ngàng bước chân lên ngưỡng cửa Đại Học. Ly chè bột-lọc còn đọng vị ngọt ngào qua con đường Võ Tánh dọc dài theo lối Phù Đổng Thiên Vương về ngang Học Xá. Xa hơn, từ hướng núi là Đập Đa Thiện là Thung Lũng Tình Yêu với những đồi thông ngút ngàn. Vết khắc tên nàng và Trấn còn hằn dấu trên phiến đá rêu phong bên dòng thác Datanla.
Con đường đá sỏi gập ghềnh dẫn lối vào hồ Tuyền Lâm với những luống rau xanh mướt, thẳng đều dưới thung lũng. Và còn biết bao nhiêu kỷ niệm trải dài theo tháng, năm. Tình yêu nàng được nuôi dưỡng từ những kỷ niệm trong thành phố lạnh buồn này. Mỗi nơi chốn đến và đi còn để lại những hằn vết. Đậm nét nhất là những ngày mưa dài lê thê. Tình yêu đẫm ướt từ những giọt mưa ngắn, dài đan chéo nhưng thật ấm nồng qua những con đường quen thuộc. Con dốc Hải Thượng ( mà nàng thường gọi là Hai Thương) dẫn vòng qua khu Domain de Marie về khu Xóm nhỏ. Bến xe Lam cuối dốc La Sơn Phu Tử, nàng thường co ro đứng đợi chuyến xe đông người về thành phố, trong màn mưa trắng xóa...
Vậy mà giờ đây, Trấn đã xa rồi. Bỏ lại thành phố những ngày mưa dài lê thê và nỗi buồn nhớ ngập tràn như cơn lũ, xô giạt nàng về những gợi nhớ xôn xao. Ở đó, nàng chỉ còn lại một mình. Cô đơn. Thầm lặng. Và, xót đau....
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét