quê tôi vùng cao sương mù quanh năm
lúc tôi sinh ra cùng năm tháng cộm thêm
tuổi ấu thơ theo dòng chảy êm đềm
chỉ quậy sóng ba đào khi vào đời nhập cuộc
bước sông hồ dọc ngang vết chân cào xước
thi thoảng có vội về tìm lại dấu yêu xưa
từ thương hải tang điền thì không về nữa
mấy mươi năm rồi cứ thầm gọi cố hương
có quê hương mà đành giú niềm thương
gọi là cố hương nghe sao mà buốt nhói
giờ lưu lạc chốn này là quê hương mới
quê thuở nào đắng giọng gọi quê xa
gần xa chi cũng đau lòng khôn ngạ
bởi, tại, vì có quê mà đành xa quê
buổi tiễn đưa mưa giận dỗi buồn ghê
mưa ngoài trời da diết ngấm dòng đời
mấy mươi năm nghìn trùng quê ơi
cứ thầm thương nhau không ngoại tình quê mới
bởi lá Trầu ghém Cau quẹt ghé miếng Vôi
ai thuở ai đời phủi tình quê thương khó
đặng cá quên nơm qua sông đắm đò
câu chữ thiệt tình lạc tình bợt nghĩa
chỉ mới đọc qua đã đau lòng thấm thía
lòng người quê xưa e rắc muối quê xa
gió muôn phương ruổi rong miền đất lạ
gió có về giây phút ghé quê nhà
cho tôi gởi lời tình người đi lạc
là nhớ muôn trùng nơi cắt rún chôn nhau
mây có bay lang bạt khắp tận đâu
chắc cũng có tầng ghé tìm chốn cũ
cho tôi nhắn lời lâu rồi cứ giú
là thương vô cùng mây xám một thời đau
nắng có về thiêu đốt cuộc bể dâu
chắc thể nào cũng ấm nồng chốn cũ
cho tôi thêm lời ngày nào chưa nói đủ
là thiệt vô cùng đau đang nắng lại mịt mù
mưa thế nào cũng tình cờ qua phố cũ
con dốc Hàm Nghi lên phố Hòa Bình
cho tôi nhắn đường tình thời
an tịnh
giờ đã xô nghiêng mây, gió, nắng, mưa...
bài Thơ này viết giữa mùa sưa
sưa gió sưa mưa sưa mây sưa nắng
chỉ chừa lại nỗi lòng xưa thầm lặng
để gió rủ mây làm mưa cho nắng nhớ về
đời sống tôi giờ trượt dặm nhiêu khê
lúc nắng trông mưa lúc gió tìm mây
ngó rồi tìm cứ vòng vo làm vậy
lặng thầm ngồi sớt nhớ dưới Hiên Trăng....
Hiên
Trăng, 11/04/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét