ta sinh ra Trời cho riêng túi Thơ
cuộc tang thương hơn nửa đời xuôi ngược
lạc phương nào cũng bầu rượu túi Thơ
người quân tử ăn chẳng cầu no
bậc nho gia chữ Thánh hiền bội thực
ta làm Thơ canh me gần ráo mực
là ngưng ngang không làm nữa, làm thinh
ngàn bài chi cho thiên hạ bực mình
chỉ cầu có một bài như con cầu tự
ông Hạ Tri Chương Hồi
Hương Ngẫu Hứng Thư
thiên hạ giựt mình tới tận giờ chưa tỉnh
nghiệt nỗi là không lẽ cứ làm thinh
uổng phí túi thơ Trời cho làm vốnvốn liếng lâu nay trộn bể dâu hổn độn
thôi cứ làm Thơ cho lại vốn chiều đời
bởi cuộc sống có bao điều muốn nói
nói chưa đã lời thì ghé mượn Thơ
Thơ dở Thơ hay đâu có gì mắc mớ
chiếu-văn-chương nào có chỗ ta ngồi
chỉ cuộc tình em ta thường lui tới
như đói thì ăn khát thì uống muốn thì làm
Thơ mộc mạc chân quê không màu mè vẻ dáng
chải chuốt văn hoa ta vốn thiệt bất ưng
giữa cuộc mưu sinh nóng lạnh bất tường
mặn ngọt chua cay trộn tình đời lang chạ
đời sống quê xa có bao điều mới lạ
sao không làm Thơ làm thinh chi uổng
mấy mươi năm lưu lạc cảnh tang thương
bầu rượu túi Thơ vẫn giắt lưng làm vậy….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét