tháng 9 30, 2013

THƠ LẠC DÒNG ĐỜI


 

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 

ta sinh ra Trời cho riêng túi Thơ
Đời hào sảng tặng ta thêm bầu rượu
cuộc tang thương hơn nửa đời xuôi ngược
lạc phương nào cũng bầu rượu túi Thơ
người quân tử ăn chẳng cầu no
bậc nho gia chữ Thánh hiền bội thực
ta làm Thơ canh me gần ráo mực
là ngưng ngang không làm nữa, làm thinh
ngàn bài chi cho thiên hạ bực mình
chỉ cầu có một bài như con cầu tự

ông Hạ Tri Chương Hồi Hương Ngẫu Hứng Thư
thiên hạ giựt mình tới tận giờ chưa tỉnh

nghiệt nỗi là không lẽ cứ làm thinh
uổng phí túi thơ Trời cho làm vốn
vốn liếng lâu nay trộn bể dâu hổn độn
thôi cứ làm Thơ cho lại vốn chiều đời
bởi cuộc sống có bao điều muốn nói
nói chưa đã lời thì ghé mượn Thơ
Thơ dở Thơ hay đâu có gì mắc mớ
chiếu-văn-chương nào có chỗ ta ngồi
chỉ cuộc tình em ta thường lui tới
như đói thì ăn khát thì uống muốn thì làm
Thơ mộc mạc chân quê không màu mè vẻ dáng
chải chuốt văn hoa ta vốn thiệt bất ưng
giữa cuộc mưu sinh nóng lạnh bất tường
mặn ngọt chua cay trộn tình đời lang chạ
đời sống quê xa có bao điều mới lạ
sao không làm Thơ làm thinh chi uổng

mấy mươi năm lưu lạc cảnh tang thương
bầu rượu túi Thơ vẫn giắt lưng làm vậy….

 Hiên Trăng cuối tháng 09/2013

 

THƠ GHÉ MÙA THU












THU VỀ
chiều thấy nắng rưng rưng
chưa kịp nhìn đã tối
mùa Thu về rất vội
đuổi mùa Hè đi rồi !!!
22/09/2013

 
BÔNG CÚC
bông Cúc vàng chỉ mới mỉm cười
Hạ mới vừa đi nóng chưa nguội
Thu chưa kịp rải hương lãng mạn
lấy tình đâu cho Cúc cười tươi !
24/09/2013

 
THƠ THẨN
bài Thơ viết xong sáng nay
bỏ đâu gió bay đâu rồi
suốt ngày nhớ không ra nổi
có làm Thơ hay làm thinh…
27/09/2013

 
BUỔI TRẦN GIA
cả nhà ngồi quanh khui chai rượu đỏ
lâu lắm rồi hào khí Trần gia trang
lấy làm tiếc có mấy tay hảo hán
phải kiêng khem nên hào khí lưng chừng…
28/09/2013

 
CHIỀU
gởi Tư Đào
hai ngày về rồi lại đi
quen rồi nên chẳng lấy chi làm buồn
chỉ ngồi trước ngõ ngó suông
thấy hai con mắt đọng sương nhập nhòa…
29/09/2013

 

 

tháng 9 29, 2013

VỪA MỚI CHỚM THU



 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


bài Thơ viết ở góc vườn sau
hôm qua Hiên trước Thơ lưu lạc
hoa cỏ sang Thu dợm trả mùa
nắng vàng hiu hắt màu đạm bạc

ta bốn mùa chỉ một góc Thơ
không ở Hiên sau thì Hiên trước
dù ở góc nào ta cũng nhớ
nếu không nỗi nhớ cũng nỗi buồn

vần điệu ghi xong ngồi ngẩm lại
thấy chừng như vắng một câu Thơ
bao năm bương chải đường xa ngái
Thơ viết ngàn câu cứ vật vờ

câu Thơ nào khiến hồn Thơ đọng
mong hoài không thấy tìm không ra
Hiên trước ngồi trơ nhìn khoảng trống
Hiên sau ngồi kể chuyện phôi phai

Thơ một đời tìm e khó gặp
một câu chan hết cả đời Thơ…

29/09/2013

tháng 9 26, 2013

HÌNH ẢNH

                                                             HÌNH GIA ĐÌNH

TRANG THÂN HỮU


Nhìn hình nhớ quá quê tôi
Cóc chua mắm ruốc một thời tình xưa
Nhớ ai hờn tủi duyên thừa
Nửa đời cam chịu nắng mưa một mình
Ban Mê trăm nỗi tự tình
Quán xưa trường cũ gieo nghìn chua cay.

Vi  Thể

Anh Vi Thể gởi email có hình Cóc và bài Thơ Cóc (hình là hình trái Cóc, không phải con Cóc, Thơ về trái Cóc, không phải Thơ con cóc).

Cám ơn anh chưa ăn, chỉ mới " nhìn hình nhớ quá..." thôi.
Hãy chờ, gắng chờ !.
Tháng sau, tôi lại có dịp qua xứ cao-bồi, anh em mình và các bạn học cũ sẽ gặp nhau, thể nào cũng tìm gặp nhau,  đôi ba ngày cho thỏa. Dĩa Cóc này e cũng đủ xây chừng...
Mà sao ở xứ thịt bò, chắc là thưởng thức quá nhiều rồi, nên mới quay quắt tìm về thèm Cóc (là trái Cóc, không phải thịt Cóc) !...

Đọc bài Thơ của anh, ồ thì ra, mới biết là anh chỉ ăn (trái Cóc) hương hoa hoài niệm về một thời tình, một nửa đời cam chịu một mình mưa (bùn) nắng (bụi) ở quán xưa Trường cũ Ban Mê...

Ban Mê  anh nhắc trong Thơ là Ban Mê Thuột, Buồn Muôn Thuở, Bụi Mù Trời đó mà....
Nơi chốn tôi cũng đã từng qua một thời chớm chua cay hoa-mộng-tuổi-học-trò.
Cám ơn đã gợi lại hương xưa về nơi (nay đã là) cố quận....

Nhưng, có điều, là anh có post lộn hình dĩa Cóc không đó !. Sao tôi  nhìn dĩa Cóc lại cứ nhớ :
quán cóc liêu xiêu chiều hanh nắng
dĩa Cóc xây chừng vài chai beer...
dĩa Cóc này, hình như, là của tụi mình khi chớm vào đời, khi đã vào đời và tận cuối đời...
                                                gọi là Cóc xây chừng

Loại Cóc, theo tôi được biết và trải nhiều kinh nghiệm, mấy em áo trắng tóc thề  rụt rè e lệ (mà) cào xé trái tim của tụi mình hồi đó rất thèm, rất ưng, là đây :

                                                         Cóc dầm cam thảo.

Còn, một loại Cóc nữa !. Loại Cóc này thời tụi mình còn ở trần chân đất bắt dế, thả diều. Mấy em còn thích nhảy lò cò, chơi rải danh rất thèm. Đâu cần  phải màu mè ủ ướp làm chi cho rườm rà, cách điệu. Cứ từ cây hái xuống hay giành giựt nhau trong giỏ của Mẹ hay của Chị vừa mới đi chợ ( Lạc Giao) về rồi cắn ngập miệng, nhai rau ráu ngon lành, là đây :
                                                               gọi là Cóc cắn !...

26/09/2013








tháng 9 19, 2013

NGỒI DƯỚI HIÊN TRĂNG


 

 
 
 
 








bày cỗ ngắm Trăng Rằm
là chuyện của ngày xưa
bây giờ đâu còn nữa
trời phương xa Trăng lên

giữa đất trời mông mênh
chỉ mình ta lặng thầm
Trăng khuất mây về chậm
Hiên Trăng chờ đêm Trăng

bao năm rồi tản mạn
dòng Trăng theo dòng đời
nỗi buồn không nhịn nổi
mổi mùa Trăng quê xa

khi đất trời xa lạc
cũng lạ mổi đêm Trăng
góc hiên đời thầm lặng
giú riêng dáng chiều đời…

Hiên Trăng, Rằm tháng 8/2013

TRĂNG RẢI Ô QUAN


 
tôi thè thẹ về một mình đó em
dòng Trăng xưa sân Đình xưa mất dấu
đi lâu quá nay nhớ về  bến đậu
em ghé bến nào tôi có biết đâu !

đêm Trăng Rằm xưa nhớ hoài không thấu
em rải ô quan tôi rượt-bắt-cứu-tù
mấy anh lớn rượt tình yêu nhừ tử
rốt cuộc mấy chị về làm dâu xa

chỉ còn lại Trăng dọi về muôn ngả
người đi xa người ở lại Trăng thầm
mấy mươi năm nỗi nhớ cứ ngấm ngầm
tôi viết bài Thơ nhớ viên sỏi nhỏ

có hơi ấm bàn tay em rải nhớ
vàng mượt dòng Trăng lãng mạn sân Đình
lâu lắm rồi tôi ôm nhớ một mình
viên sỏi nhỏ trượt ô quan xa biệt

em trượt về đâu giờ tôi chẳng biết
mấy mươi năm đời cũ hóa chuyện xưa
từ thuở biển dâu thương hải gió đưa
em rải ô quan mùa Trăng tháng Tám…

Hiên Trăng Rằm tháng Tám 2013

 

 

tháng 9 16, 2013

NGAO DU


 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Chuyến ngao du này có điểm đặc biệt đáng nhớ : đi xe đò.
           Dự định ban đầu là đi máy bay lên San José rồi Tư Đào sẽ từ Fresno xuống đón.
           Cuối cùng lại chọn đường xe đò. Đi máy bay không đặt chổ trước vài tháng là không có giá cả phù hợp với ý mong. Cô Ba gợi ý là xe đò cũng lên tới San José rồi từ đó mua vé chuyển tiếp, nhân tiện ghé nhà bạn con, Diễm Tím, ở Oaklan cho biết. Lâu quá Diễm cũng mong Ba Mẹ ghé qua nhà. Chú Tư Đào có ghé xuống gặp cũng gần thêm một quãng đường.
           Ừ, thì đi xe đò…
           Vậy mà hay !.
            Lần đầu tiên mới biết người Việt định cư mình ở vùng Nam&Bắc Cali có hệ thống xe đò Hoàng. Lộ trình hàng ngày chuyên chở hành khách và hàng hóa (chỉ gọn,nhẹ) lên tới San José, San Francisco, Oakland, Sacramento. Còn chạy qua tới tận Arizona…
            Dù rất háo hức muốn đi xe đò để có dịp được qua nhiều thành phố, được nhìn ngắm thỏa thích cảnh lạ hai bên đường nhưng ấn tượng xô bồ giành giựt về những lần đi xe đò hồi còn ở quê nhà vẫn còn dây nhợ quấn quanh đâu đây…Cũng thấy ngài ngại…
            Hóa ra là mình đã nghĩ không đúng rồi !.
            Ở mổi thời mổi khác, mổi nơi mổi khác…
            Phương tiện chuyên chở và phục vụ hành khách công ty xe đò Hoàng tiện nghi đầy đủ.
            Rất vui rất mừng rất hài lòng bác tài và quý anh lơ xe thiệt là quá chừng chừng lịch sự từ lời ăn tiếng nói tới cung cách phục vụ khách hàng.
            Khách hàng(trả lễ) cũng…xếp hàng tuần tự, không chen lấn giành nhau chổ dù vé không bán trước ( ngoại trừ mua vé qua online thì có dành sẵn ).  
           Cứ tìm tới bãi xe đậu ( trước siêu thị ABC ở Santa Ana ) cứ thoải mái tự tìm chổ. Chỉ thu tiền sau khi xe rời bến.
           Có phát chẩn một ổ bánh mì thịt nguội (nếu là người chay tịnh thì cứ yêu cầu mà không phiền hà gì, một dĩa xôi).  Thêm vô khẩu phần, một chai nước.
           Có video , trước là quảng cáo công ty, sau là hướng dẫn khách hàng những điều lệ bắt buộc phải tuân thủ trên suốt dọc đường dài.
           Có tiết mục thu tiền từ trên xuống dưới.
           Có video, chủ đề “ Mùa Hè Rực Rở” của trung tâm băng nhạc Asia. Hết băng “Mùa Hè Rực Rở” là ngưng, im re luôn, để dành thời gian cho khách hàng cứ tha hồ liu riu hay dồn dập thở đưa giấc ngủ say nồng giấc ngủ chập chồng cà giựt cà giựt  đường xa.
           Vậy là cũng đúng bài bản phục vụ khách hàng đó thôi !. Bởi trên chuyến xe đường dài đâu chỉ có riêng người Việt ( dẫu là người Việt vẫn có(nhiều) người thích nghe nhạc  không thích nghe nhạc, chỉ thích nghe mình ngáy đường dài).
           Điều muốn nói ở đây là còn có những khách hàng cộng đồng bạn, nói nôm na là khách ngoại quốc. Con số này chắc là không ít trên mổi chuyến xe. Bắt họ phải nghe ầm ỉ những âm thanh âm nhạc kỳ quái chắc là hành hạ lắm, đau khổ lắm. Có mà dễ xa nhau !
           Nói chung, những cái có, cần phải có rồi không nên có, vẫn cứ là niềm tự hào: duy nhất chỉ có cộng đồng người Việt mình đã mạnh dạn đầu tư thực hiện rất thành công (qua công ty xe đò Hoàng) nhằm phục vụ việc đi lại dễ dàng thoải mái cho mọi người suốt dọc đường từ Nam tới Bắc Cali.
           Đây không hề không ý cáo cho công ty xe đò Hoàng.
           Chỉ là ghi nhận trên suốt chặng đường :
           -       6: 30’ sáng con đưa ra khu chợ Lucky Seafood San Diego.
           -       7: 30’ chuyến xe khởi hành  lên Santa Ana.
           -       9: 30’ đổ bến trước khu siêu thị ABC và chuyển qua xe đò Hoàng.
           -     10:40’ bắt đầu cuộc hành trình xa. San José, Oaklan, San Fransisco, Sacramento, Arizona...
 
          Chuyến ngao du đưa tôi tới mẻ thịt Lamb sém lửa chiều Oakland ấm nồng không khí gia đình. Diễm nói con mua ở Costco rồi về ướp ở nhà mình. Công thức riêng, nghen Ba.
           Ba cười, thầm nghĩ, thế nào o cũng có nêm chút chút (hay nhiều hơn chút chút nhiều) fish sauce (là nước mắm) quê nhà. Dù nhà o, ngoài o, rất phiền hà nước mắm chỉ ngưỡng mộ xì-dầu.
          Thế nào o cũng nâng niu gởi gắm tình quê trong đó.
          Thế nào o cũng muốn làm cho Ba Mẹ vui lòng, khi ghé tới.
          Thế nào Ba Mạ cũng khen, thiệt tình, khen ngon.
          Không ăn bắp không phải là người Mễ. Không nước mắm không phải là người Việt.
          Mà ngon thiệt con ơi, còn nói thêm, rất mềm mại, rất đậm đà, rất tình cảm…
          Con bày vẽ chi cho buổi chiều cha con mình gặp nhau…
          Chiều Oakland Ba lên thăm đâu cầu chỉ miếng ngon con trổ tài (riêng) mà chỉ cầu có một buổi đông vui ngồi lại bên nhau.
          Đời sống (xa quê) nhiều khi rất buồn quá đổi cần tìm ghé bên nhau cho xoa dịu quá đỗi buồn !
          Gặp nhau đôi ngày ngắn rồi bỏ đi về lại chổ tháng năm cứ ở hoài,  không hẹn  có dịp nào gặp nhau. Muốn gặp lại cũng nhiêu khê không những đường xa mà còn có điều kiện, thời gian, hoàn cảnh…Bao nhiêu là lý do nói ra thì đơn giản nhưng thiệt là…
          Nói ngược xuôi chi cho rắc rối câu chữ !.
          Chỉ cầu giòn tan câu chuyện giòn rụm tiếng cười khi được ngồi vói, ngồi với bên nhau. Ba sẽ mãi nhớ chiều Ba ngồi với con, trong căn nhà bếp, nói chuyện “tầm phào” khi con cứ loay hoay soong chảo tới nổi làm Ba chóng mặt.
          Hỏi : Nấu nướng chi mà nhiều rứa con ?
          Đáp : Con nấu cho cả nhà ăn một tuần. Bữa ni có Ba Mạ lên thăm, nấu thêm một chút, rứa thôi !
          Ba nhấp mén red wine con mới rót cho Ba, nói : Con ni giỏi quá !
          Ừ, chỉ nói câu rất tình thân mật rứa thôi !.
          Mấy ngày cha con mình gặp cũng chỉ rứa thôi.
          Mà, không biết làm răng làm rứa, Ba cứ nhớ hoài, trong thơ văn cho một chuyến ngao du, Diễm cứ quẩn quanh đâu đó…
          Hồi xưa, rất xưa xa, khi từ giã từ sách vở thơ sinh vào đời binh lửa, trước hôm ra bến xe đò ( cũng là bến xe đò ) bà chị văn nghệ văn gừng đãi món chia tay xoài Tượng chấm nước mắm đường dẻo quẹo.
           Có thêm, gần giây phút xe đò ( lại bến xe đò nữa ) chuyển bánh, có O tóc thề áo trắng cuống cuồng hớt hãi chạy tầm cỡ marathon, bay hở hang áo trắng bay rối loạn tóc thề, cho kịp giờ ra tới bến xe để chỉ đưa một ổ bánh mì xa-xíu-tương-ngọt-ớt-cay. Cứu đói !!!
           Không biết nữa !.
           Mấy chục năm rồi !.
           Chỉ biết là cứ mổi khi gặp và mổi khi xa, dẫu xưa nay, vẫn có nhiều tình cảm ray rức…
“giàn khung”câu chữ  khi bước lên xe đò Hoàng về lại San Diego.
“lên khung” câu chữ khi về ngồi với Phòng Văn…
Hiên Trăng, khuya tận 09/09/2013

tháng 9 12, 2013

ĐI NGÀY ĐÀNG NHÌN XUỐNG


 

 


 






đi một ngày đàng học một sàng khôn
ngồi ru rú chỉ mót sàng khôn vặt
tới Oakland đứng dưới trời nắng gắt
Diễm đón Ba về kịp giờ cơm chiều

chú Tư Đào từ Fresno xa bao nhiêu
gọi điện nhắn khoảng nửa khuya con tới
ra một ngày đàng mới biết giờ khó nổi
lực bất tòng tâm nhờ con cháu rước cùng

xưa dọc ngang giờ gối mỏn chân chùn
quờ quạng cách gì cũng ngày đàng chưa nổi
con trâu bỏ cày con chim cánh mỏi
bước giang hồ giày dép đã chênh vênh

con rồi sẽ đưa thăm chổ lạ chổ quen
những chốn nghe danh nhưng chưa lần ghé
buổi đi ra đàng mới ví mình như con dế
ru rú trong hang gặm cỏ đời an phận

biển rộng trời cao đường dài vô tận
đi cho đã đàng học đã sàng khôn
như buổi sáng trên đàng ghé San Francisco
trên cầu dây tưởng như sàng qua sàng lại

như buổi chiều lên ngọn cao thăm thẳm
tưởng đang lên Trời quày ngó dương gian
thấy mây ngàn năm núi ngàn đời ôm nhau
bỗng thấy phận mình ru rú cách gì đâu !...

chiều ngọn cao thăm thẳm
San Francisco, 07/09/2013

tháng 9 10, 2013

TÍM CHIỀU OAKLAND


 

gởi nhớ cho con, Tím…

dĩa bánh bột lọc khiến Ba nhớ Huế
con nói Oakland mấy ngày ni nổi nóng
hai đứa cháu nói lâu không gặp nhớ Ôn
chiều nay nhà đông vui hơn mọi ngày

Ba nói bây chừ lên tới tận nơi đây
với con cháu lâu mấy ngày cho thỏa
có món nào ngon có miếng chi lạ
con cứ trổ tài cho Ba chấm điểm
 
vốn hương hoa thủy chung hoài niệm
đôi đũa chiều nay run tay nhớ Huế
bánh bột lọc Oakland trải đường quê
răng con nỡ  xúi lòng Ba trăn trở
 
gắp miếng bánh in tuồng như gắp nhớ
miếng quê hương con đãi Ba chiều nay
chiều lâu lắm lâu mới gặp lại đây
cha con mình chuyện trò không thấy đói
 
bài Thơ này Ba thè thẹ cho con
khi thấy con lui cui hoài trong bếp
lâu lắm ở xa Ba nhớ con ghé đến
con thì chuyện giòn tan Ba thì Thơ giòn rụm…
 
chiều Oakland, 07/09/2013

tháng 9 05, 2013

NỔI NHỚ HẦM DÔNG


 

 












ngó thấy o Hà, Mộng  Hà Trần thị
( o Chi [ Lệ Chi Trần thị ] nói O ni lấy hình năm ngoái đó.
Anh thì nói đâu phải là hình năm ngoái, là hình ngoái năm  !)


hầm dông . 1

cô Ba Quyên gởi email trân trọng mời lên trang facebook của cô để coi hình ảnh…
Trước kia cô là bloger có trang nhà riêng. Sở trường (viết) sở đoản (nhiếp ảnh).
Sở nào ( kể cả ở sở làm ) cô cũng giỏi. Trên hạng trung bình.
( trên trung bình là đủ giỏi rồi. Có đạt giải thưởng bằng khen chi đâu mà phải nói thêm là quá giỏi, tới giỏi-tệ !)

Rồi một thời gian không biết hầm dông cỡ nào, cô bỏ ngang blog, mướn  chuyến đò quá giang, ghé bến facebook .
Mất đọc ( có nhiều bài viết rất hồn ). Mất coi ( hình ảnh rất nghệ thuật tới mất hồn ) trên blog.

Vậy là tôi, từ ngày ấy,  lạc mất cô Ba dù ( trên thực, rất là thực) hàng tuần vẫn gặp khi cô cùng chồng con ghé qua nhà và ở chơi lâu mì-quảng-bún-bò-huế-cơm-hến-phở tái bò (không hề có tái nạm, tái gân, tái sách…).
Khi cô về vòng tay thưa Ba con về. Hai cha con ôm nhau hẹn tuần sau gặp lại…
Cô Ba Quyên nhà ở gần đây, đường lái xe cũng chỉ lai rai  mười-phút-đồng-hồ ….
Còn nếu gọi là cô Quyên Trần thì từ vùng blog qua vùng facebook cũng có thể gọi là đường xa, khá xa.
Không gặp nhau ( lâu lắm, lâu ) là vậy !

Cũng khó gặp thiệt. Muốn tìm gặp mà cứ loay hoay hoài, cứ lạc hoài không tới nơi tới chốn.
Cuối cùng ( đành phải)  nhờ em cô Ba là cô Út chỉ đường.
Cô (là nói cô Út) ngồi trước bàm phím dò tìm cân-đo-đong-đếm một hồi chi chi đó, không biết mà chưa hề biết. Thoăn thoắt bấm ( bấm huyệt hay bấm độn, cũng không biết luôn !  ) một hồi thì tìm ra, tìm thấy, tìm gặp được tác giả Quyên Trần ( là cô Ba, con của Ba đó ).
Vô nhà mới của cô mới hoảng vía hoảng hồn hoảng loạn …

hầm dông cuối…

Té ra là cả một đại gia đình lâu nay tụ họp quây quần ở đây…
Ngoài gia đình Trần mổ a-mê-ri-ca (hai Trí, ba Quyên, tư Đào, út Linh ) còn hội tụ nhiều thành viên  Trần gia tản mác Đông Đoài .
Thấy mấy đứa em là o Vân, o Sương, o Hà, o Chi ( giờ đã lên hàng trưởng thượng )
Thấy mấy đứa cháu (Bác,Chú,Cậu,Dượng) cũng góp mặt đông vui.
Nói riêng với mấy cháu ơi !.
Thời gian thiệt là quá mau !. Giờ đây Bác, Chú, Cậu, Dượng của các cháu đã lên chức Ôn rồi !
Thôi thì facebook thì cứ phắc sờ bút để lâu lâu nhìn ngó mấy o nhìn ngó mấy cháu, cho vui khuây vậy thôi !

Vẫn cứ đường-xưa-lối-cũ trên blogs….
Cõi Thơ Trần !!!

Hiên Trăng khuya tận, 05/09/2013

 

 

 

 

 

THƠ. KHÔNG KHỨNG NỔI HẦM DÔNG


 

 

 








nhà quạnh hiu tận chổ ngồi
ly cà phê nóng bốc hơi nhạt màu
dòng Thơ say nắng váng đầu
bỏ ngang trang giấy trắng nhàu trắng trơn
dưới hiên nắng đã dọi giòn
ngoài hiên nổi nóng giòn hơn độ giòn
mồ hôi mẹ mồ hôi con
ướt mèm câu chữ khổ lòng dòng Thơ
dưng không tráo nóng bất ngờ
hèn chi Thơ cứ thẩn thờ ngó lơ
Thơ là thanh thoát như thơ
có đâu phàm tục hết quơ lại quào
quơ ngang chỉ thấy nắng ào
quào quanh cũng chỉ nắng nhào hầm dông


để Thơ khô hạn giữa dòng
nỗi đau ta giận hầm dông cách gì !....

Hiên Trăng, buổi sáng lại, hầm dông
08/09/2013

tháng 9 04, 2013

MÙA CÂU


 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
thả mồi câu ngồi lơ mơ câu chữ
cá không tìm mồi chữ lại tìm câu
khi hai thú vui ngồi lại với nhau
thì thể nào cũng... người đi kẻ ở !...

trên cầu Ocean Beach
mùa câu tháng 8/2013