(tản mạn tháng Sáu )
Ngôi nhà mướn vài ngày
cho mùa Trại năm nay rộng rải thoáng mát, đầy đủ tiện
nghi.
Có lan can tầng
dưới, tầng trên nhìn xuống toàn cảnh hồ Cuyamaca. Thì ra lý do
mà bà xã với mấy
đứa con cứ thầm thì to nhỏ cả tuần nay, là vậy !.
Chỉ muốn dành cho Ba
(ôn nội,ôn ngoại) một món quà nhân ngày Ba (ôn nội,
ôn ngoại ) về hưu.
Bà xã nói năm nay mình
đi cắm trại hạng sang.
Cô Ba Quyên có viết một
bài văn ngắn, gọn tặng Ba ngày về hưu.
Cô Út Uyên nói cả nhà
cứ lên trước con còn phải đi đón anh Tư Đạo chuyến bay tối (giờ chót thông báo)
là trể một giờ như dự định.
Cậu Hai (đi vượt qua
chổ cần tới) phải quày lại, nên chi mù mịt tối mới vào. Cậu được giao nhiệm vụ
là ông-thần-nước. Nước trắng trơn, nước ngọt, nước có gaz được lần lượt chuyển
vô mà sao không thấy nước cay cay cho Ba xây chừng !. Cậu quên ! Cố tình quên !. Thiệt tình !. Cậu Hai sao không
nhớ hồi cay-đắng-ngọt-bùi cha con mình chia sẻ thời đói-cơm-lạt-muối. Tô bún bò
quán Âm Phủ đêm khuya vắng khách đi xe thồ. Cậu một tô (bự). Ba làm một tô(nhỏ)
có thêm ly cay cay. Chỉ cay cay chút đỉnh cho vui vui đời vậy thôi mà !
May mà Ba còn nhớ, còn
đem theo . Cậu thì quên !. Hay chưa quên, giả quên!. Không biết !!!
b.
một-giờ-ba-phút khuya[
không tính giây] cô Út Uyên với cậu Tư Đạo gỏ cửa ngôi nhà mướn-cắm-trại
Cuyamaca. Ba ôm con, thằng Tư Đào. Đang bận rộn thực tập ở các bệnh viện
Chicago sao lại có thời gian về đúng lúc vậy ?.
c.
còn nhớ như in là buổi
quá trưa, từ trại tù “cải tạo” trở về. Em ngỡ ngàng ôm tôi chan rồi hòa nước
mắt. Mạ vợ bận chuyến buôn trà La Ba&Đàlạt không biết thằng con rể, về. Ba
chồng của em đang đứng bùi ngùi ngó cái bể cạn tang thương rạn nứt, bất ngờ
thấy thằng con mình.Vòng ôm một đời đời nhớ nhớ mãi. Nhớ lời Ba nước mắt nam
nhi không dễ dầu chi rơi mà sao Ba, chiều nay, rơi nước mắt. Ba tôi ôm tôi và
tôi ôm Ba tôi. Chuyện nhắc nhớ hồi xưa. Hai cha con giờ đây xa biệt nghìn
trùng.
Cha, mây ngàn hạc nội.
Con, quê hương xa biệt nghìn trùng !
Cứ mỗi lần ôm thằng
Hai, ôm con Ba, ôm thằng Tư, ôm con Út tôi nhớ Ba dặn là con ơi dây khoai ra
nhiều củ mà củ nào cũng sinh sản từ dây khoai.
Đêm, khuya, ôm chầm (củ
khoai) thằng Tư là tôi ôm hết những củ khoai từ dây khoai.
Có phải vậy không Ba,
một đời con chiu chắt có, rồi, để dành.
Có phải vậy không em,
một đời hai mình, dây khoai ra củ…
d.
sáng mơi chưa ai thức
dậy, chỉ tôi với ly cà phê [ ít ] sữa ngồi ở lan can ngó xuống hồ tĩnh lặng. Hồ
trong lòng tôi trong( là trong suốt
không thuần nghỉa là trong, ngoài).
Vậy. Cứ là trong suốt nửa
đời quá giang qua vùng Đất Mới. Các con xưa vá chùm vá đụp nay Ba nhìn mỏi
không ra. May là còn nguyên vẹn những vòng ôm níu nhớ những ngày khốn khó thuở quê
nhà. Vẫn còn quê để thấy lại bầy đoàn thê tử ốm nhom ốm đói bước lên cầu thang
vào lòng chiếc máy bay rồi bay rồi lượn rồi ghé đổ xuống vùng quê mới.
Rồi tới bây giờ…
Con Ba thức sớm ra
ngoài lan can. Hai cha con nhìn nhau. Ba, ly cà phê. Hắn, cuốn truyện đọc tiếp.
Không nói gì.
Nhưng mà hiểu nhau. Hắn
cố tình dành khoảng không gian trộn đều thời gian yên ắng cho Ba giây phút tĩnh
lặng nhìn xuống mặt hồ trong và nhìn, thấy.
Thấy mình….
1.
“Ngoại trừ những năm trong quân đội. Ông làm đủ mọi việc để nuôi
sống gia đình. Ông cuốn thuốc lá. Ông bi chiên. Ông bánh phục linh. Ông làm
lồng đèn. Ông thợ hồ. Ông bán kem. Ông xe ôm. Rồi làm ông bán thịt.
Hôm nay, ông sẽ chỉ là ông- điền viên thơ- trà- có lẽ vài hớp rượu
nhấp chữ
mỗi ngày.
Ông về hưu ”
Trích đoạn bài văn hắn
viết rất thật quảng đời của tôi, ông-về-hưu.
Bây giờ ông chắc (và
chắn) có nhiều trăn trở khó khăn để tính toán nuôi tiếp quảng đời ông.
Chuyện xưa rồi đừng
nhắc nhớ thêm xưa !. Hồi đó chén (có được tô là hạnh phúc) cơm gạo trắng với
nước-mắm-kho-quẹt hay dĩa đậu-phụng-kho-keo là níu kéo đời nhau trong cùng khổ
đói nghèo.
Nay thì không !
Dư thừa nên chi không
thấy thiếu để chia đôi cắn nửa.
Dư thừa quá cũng thỏa
thuận bắt tay cùng quên lảng.
Dư thừa quá…
2.
…nên chi cứ mổi lần
ngồi quây quần bên nhau tôi vui miệng mà lòng thì cố tình nhắc nhớ chuyện ngày
xưa. Chuyện vui và chuyện buồn. Chuyện nào cũng có một thời để nhớ cho một
thời(nay)đừng quên. Không hề có dư thừa trong kỷ niệm nhất là những kỷ niệm
không vui. Kỷ niệm buồn…
Mai này các cháu sẽ
được Ba Mẹ diễn đạt chuyện Ôn thường nhắc lại ngày xưa. Lời diễn đạt ,tất nhiên
là ngôn ngữ của quê hương mới (các cháu mới hiểu), những chuyện (vui,buồn) về
một quê hương ( cố hương ) không mường tượng nổi. Một vùng đất nghèo khổ, bất
hạnh…
3.
Thực đơn các món ăn mổi
ngày Trại được bà xã (giấy trắng mực đen) ghi rõ và nhiều ngày trước đã chuẩn
bị sẵn sàng.
Thực tế (không là thực
đơn ) đảo lộn hết.
Nói chung là món nào
cũng cạn-tàu-ráo-máng, không màng( hệ lụy, tận tụy,quỵ
lụy) tới thực đơn. Gọi
là vui(vẽ, dấu ngả) đâu chuốc(nuốt) đó
hay là ưng chi ăn
nớ miển là có còn hơn là không.
Lại có (ngoài chương
trình) chiều cụng (nhẹ) ly Champagne mừng ông-về-hưu.
Thêm, buổi tối, cụng (nặng)
ly Hennessy mừng ông-về-hưu.
Ồ, thì ra cậu Hai không
quên không quên.
Năm nay về lại Cuyamaca.
Con, cháu không lỉnh kỉnh mang
theo lều trại, mướn một (trong rất nhiều ngôi
nhà) trên đồi cao,
nhìn xuống thấy toàn cảnh hồ.
Lý do : già Làng giờ về hưu không nên nằm
sương gối đất.
Vậy là không đốt lửa cời than cho câu Thơ
hun khói.
Không có dịp nằm dưới tàng cây râm mát,
ngó con sóc láo liêng, nhìn con chim
chuyền cành...
Chú Tư chỉ ở vài ngày rồi đi…
4.
Chuyện tháng Sáu chỉ có vậy cho mùa lều
trại.
Còn ngày của Cha, cũng lòng vòng trong
tháng Sáu, đại gia đình kéo nhau ra Biển hít khí trời uống coke ăn gà chiên KFC và lội nước Biển, không tắm Biển.
Mấy đứa cháu thì
không lội
nước Biển,tắm
Biển.
Ngồi mờ mờ ( vì đeo kính đen mờ mờ là
đúng thôi ) nhìn Biển nhớ Biển Nhatrang. Một khoảng thời gian vừa đủ dài ở đó
nên chi có nhiều kỷ niệm để dành làm Thơ. Tà áo trắng Trường Nữ Học với những
con đường lá Me bay và bãi Biển chạy dài dọc theo con đường Duy Tân xuống tới
miệt Cầu Đá…Còn nhiều lắm, trong Thơ, khi nhớ đến Nhatrang.
Biển ở đây không có gì để nhớ. Chỉ ra
Biển để thở hít chút khí trời trong lành hơn khí trời phố thị. Ra Biển đằm mình
trong nước muối thay vì cứ nước máy quanh năm. Ra Biển chạy bộ. Ra Biển lướt
ván. Ra Biển câu cá lù-đù. Ra Biển chơi đùa, ăn uống. Ra Biển nhìn Biển, ngồi
một chút, thở hít, rồi đi. Nói chung, ra Biển vì nhu cầu ngột ngạt cuộc sống
cần có chút thoáng mát tâm hồn, thư giản thể xác.
Không ra Biển để tìm kỷ niệm.
Tôi ở đây, vùng có Biển, cũng đã khá lâu
chỉ ra Biển theo nhu cầu ngột ngạt cuộc sống. Mà cũng chỉ thi thoảng đôi ba lần
( là nhiều ) cho một năm. Có thể là vì lý do cứ phải tất bật chạy theo cuộc
sống áo cơm nên không có thời gian dành cho Biển.
Biển thì mặn mà tôi thì không mặn mà gì
với Biển, cho Biển. Không có kỷ niệm
gì với Biển nơi đây.
Có chút xíu, với Biển, là mùa Câu Cá. Có
ra với Biển mà đứng trên cầu lại là ban
đêm.
Ban đêm Biển đen ngòm thấy phát
sợ. Lại phải lo hí hoáy móc mồi, quăng câu,
chờ cá …
Ra Biển, đứng trên cầu, cho thỏa cái nhu
cầu : mê câu cá.
Vậy là đi câu cho được cá chớ có câu cho
được kỷ niệm !
5.
Tản mạn tháng Sáu có nhiều điều để viết
nhưng có vội vàng gì !
Thời gian ông-về-hưu còn có nhiều…
buổi sáng
không vội vàng ra ngõ
vẫn thong thả
ngồi bên tách cà phê
tiếng chim
hót mặt trời lên ngó
ta thì không
ngó chỉ ngồi nghe…
nghe tiếng thời gian trôi nhẹ dịu dàng, tưởng dịu dàng,
mà ( thầm ) mãnh liệt,
tới khốc liệt, nuốt dần
tuổi đời người…
Bây giờ thì cứ thoải mái đói ăn khát uống muốn làm đâu còn có gì nữa để phải bị ràng buộc,
gò bó.
Cuộc sống chắc chắn là có hạn hẹp hơn từ những nhu cầu
hàng ngày nhưng hào sảng, phóng khoáng hơn để thấy giờ đây mình thật sự đã được
giải thoát ( trước khi siêu thoát !)…
Nói nghe ớn lạnh !.
Tri túc, tiện
túc, đãi túc, hà thời túc
Tri nhàn,
tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn
thiệt nghiêng mình (ta) kính phục lão sư phụ tiền bối
Tru Nguyen C. ( là theo lối
viết ở đây nơi đây). Còn viết nguyên con như hồi
xưa quê nhà là Nguyễn Công
Trứ.
Qúa thất thập cổ lai hi ông còn có đào non theo
hầu bên. Qúa xá là đủ. Qúa ư là
nhàn. Hậu bối giờ có nằm mơ cũng không mớ tới…
Bây giờ thì đang cặm cụi layout tập Thơ Trần Huy Sao
2.
Thơ, góp nhặt dễ chừng cũng trên 300 ( mấp mé 400 )
bài Thơ từ năm 2004 tới
2012 qua các thi tập Cố Quận (2004), Nửa Đời Qúa Giang
(2006), Thơ Ngát Hiên
Đời ( 2008 ), Phiêu Giạt Một Đời, Thơ (2012).
Nếu như, với khoảng thời gian đó, bạn của tôi là Trần
vấn Lệ chắc cũng có cả
ngàn bài…
Dự định trong thời gian tới Thơ ( cứ như nấu thuốc một
siêu cô đọng lại còn một
chén) tuyển vài mươi bài để in ấn ra một tập tặng bằng hữu đọc vui, buồn.
Trang bìa chắc phải nhớ tới ông bạn họa sĩ Vi Vi Võ
Hùng Kiệt, free, nghe ôn.
In ấn thì chụp bắt cơ sở in ấn tvvn.org của thằng em lưu lạc
Tâm Vô Lệ ( 20%
off cũng được bởi mình có thẻ hội viên được cầu chứng made in tvvn toàn cầu
từ năm 1997 mà ).
Phần to lớn còn lại là bà xã, em ơi !, chuẩn bị sẵn hầu bao nghen…
Hiên Trăng, tháng
Sáu 2013
trần vấn lệ, tácgiảbàxã, hà mai khuê