Hai tay nâng dĩa muối gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau
(ca dao)
khi ta về. ốm
nhom. cây sậy
em liểu khô.
gầy. gió thổi baydòng đời đã vậy thành như vậy
cũng may còn được gặp lại nhau
còn nắm bàn tay em xương xẩu
vậy là còn đây còn em đây
dẫu ta. đói. ốm như cây sậy
dẫu em. đói. liểu gầy gió bay
vẫn còn bàn tay để nắm tay
quá đỗi vui mừng khôn kể siết
tình ơi mấy năm
dài xa biệt
muối còn vị mặn
níu gừng cay
ta về chiều
trời mây trắng bay
em đứng bên
hiên nhà ngó sửngliểu gầy.em.mắt lệ rưng rưng
ôm ta.cây sậy.lỡ độ đường
năm tháng nuôi đời nhau gắng gượng
tình em hàn gắn buổi tang thương
vẫn bên nhau bươn tiếp đoạn trường
liểu gầy.em.cô Tấm thảo thơm
sậy khô.ta.úa mùa hảo hớn
tang bồng hồ thỉ lạc đường tên
nay về nương áo
vá bên em
ta thiệt nhói
đau thời kiêu bạtcúi đầu cố nuốt qua cơn đói
bởi có em.đời.có tình em
dựa nhau ngày tháng cũng dần quen
bởi.tại. tình yêu .em. cô Tấm
sậy khô.ta.tháng Tư. đau đậm
về Xóm nghèo chia đói.khát.em
viết lời Thơ này.ta.em.nhớ nghẹn
thuở hai mình.cơm.nhai.hạt sạn
một thuở gừng cay thương muối mặn
tới giờ vẫn mặn muối gừng cay...
Phòng Văn,04/2013
5 nhận xét:
Nuôi Hy Vọng Từ Hôm Nay
(gửi các chú, bác ... và đặc biệt kính tặng Bố)
Từ thưở bé nào đâu hay biết
Bố trở về, nhất quyết không theo
"Ai đâu gầy yếu, tong teo ?
Xác thân còm cõi, khó điều nhận ra !"
Mẹ ngấn lệ, khóc òa trước ngõ
Giang vòng tay nói: "Bố về rồi"
Con thơ nào biết gì nơi ?
Quay lưng, ngoảnh mặt - rã rời: Bố - Con !
Bố buồn tủi héo mòn ngày tháng
Con chẳng hay - lơ đãng nói, cười
Mẹ thầm lau nước mắt rơi
Làm sao dùng hết nghĩa, lời - giải khuây ?
Theo năm tháng, con nay khôn lớn
Chợt hiểu ra tủi hận ngày nào
"Bố mình chứ phải ai đâu ?
Xả thân vì nước, nát nhàu tấm thân
Vì vận nước muôn phần thất thế
"Người thua cuộc" nuốt lệ trong lòng
"Cải tạo" - Bố phải long đong
Năm (5) năm ròng rã - vợ chồng phân chia
Con thơ dại chưa hề biết Bố
Khi trở về ú ớ gọi tên
Bố giữ hết cả nỗi niềm
Mẹ buồn ngấn lệ u phiền hằn sâu"
Con nay hiểu niềm đau của Bố
Và hiểu thêm nỗi khổ ngàn dân
Nuôi niềm hy vọng ân cần
Gắng công từ những thăng trầm hôm nay
Vết thời gian mỗi ngày đong mãi
Tóc Mẹ Cha còn lại màu gì ?
Bạc trắng hết những nghĩ suy
Nếp nhăn thời thế, lấy gì xẻ chia ?
Đứa con nhỏ nay về nguồn cội
Góp sức mình theo mỗi niềm tin
Mong ngày đất nước yên bình
Muôn nhà đoàn tụ, sáng tình quê hương
Cô bé Quyên ngày nào, cũng vậy đó, DQ ơi !
Cô bé đã từng đuổi Ba đi, đi không cho ở nhà !
Ba-mươi-tám năm qua, giờ đây cô bé cũng ngần tuổi ấy !. Mổi lần nhắc lại chuyện "ngày xưa", cô bé cười ngượng nghịu...
Cám ơn DQ đã gởi bài Thơ rất đời thường, rất thật.
Xin phép tác giả đưa lên Trang Nhà nghe...
Trần Lão Gia ơi, ngày con chào đời thì Bố con đã ở trong trại tù cải tạo rồi, nên khi Bố về đâu có nhận ra (vì có gặp bao giờ đâu, toàn thấy qua hình ảnh thôi mà).
À, Lão Gia sửa lại 2 câu đầu tiên trong "Trang Thân Hữu" giùm con với. Lão Gia làm đảo lộn 2 câu đó rồi kìa ...hì hì hì ...
Cám ơn ạ!
Kính chúc Lão Gia và gia đình luôn an bình, hạnh phúc nhé!
Có nhiều cảnh đời in hệt như lứa tuổi bé Quyên, bé Qùy... Nay có người (thơ) nhắc lại thấy bùi ngùi...
Vì lý do kỷ thuật chớ không phải có ý sửa Thơ.
Hồn Thơ ai nấy giữ. Lời Thơ ai nấy giữ...
Nay hoàn trả hồn Thơ lời Thơ cho người Thơ, có thêm lời cáo lổi cùng DQ và bạn đọc bốn phương.
Đã chỉnh lại rồi, DQ...
Cám ơn Trần Lão Gia!
lâu lâu con lại ....vá lại tuổi thơ chút xíu vậy mà Lão Gia ơi, vá hoài không hết á !
Đăng nhận xét