Ngậm ngùi đã –mấy-chục năm qua, kể từ ngày ấy…
Đắng cay, khổ nhục, chia xa trong lòng đời lòng người theo dấu ấn thời gian vô tình… Tưởng đã lắng sâu chìm khuất, tưởng đã nguôi ngoai.
Vẫn không. Vẫn còn nhớ lại….
Ngày qua Đất Lạ, sau lo toan ổn định chuyện áo cơm, là xót đau nghĩ nhớ tới quê nhà.
Đêm đêm vẫn Thơ !. Ray rức. Nhói lòng.
Con đường Thơ quay quắt níu người thơ tìm lại một vùng quê, một thời bình yên, nay đã không còn bình yên nữa!.
Thi phẩm Nhánh Rong Phiêu được vợ, con hổ trợ nhiệt tình hết lòng chia sẻ, để, nhín phần cơm ăn áo mặc mà chi trả phần in ấn. Một khoản chi phí [thầm coi như là] không tưởng trong cuộc sống thực tế cơm-áo khi mới bơ vơ qua đất lạ quê người.
Có được nhà văn Võ Doãn Nhẩn hổ trợ tinh thần.
Có nhà văn Vĩnh Hảo, lúc bấy giờ là chủ nhà in ấn, hổ trợ chi phí quá nhẹ nhàng dịu dàng như Thơ, phần in ấn.
Có họa sĩ Vi Vi Võ Hùng Kiệt coi như hội ngộ cố nhân báo Tuổi Hoa ngày nào, cho không biếu không một tấm hình chân-dung-tác-giả.
Vậy là thi tập Nhánh Rong Phiêu được ra mắt bạn đọc ngày 14/11/1999 tại San Diego dưới sự bảo trợ nhiệt tình của ông bạn mới làm quen, Trần Ngọc, chủ nhiệm tuần báo Thời Mới, San Diego.
Nay, trích lại một vài bài trong thi tập
NHÁNH RONG
PHIÊU
Thơ Trần Huy SaoTựa: Trần Hoài Thư
Bạt: Trần Trung Đạo
Vẽ chân dung: Vi Vi Võ Hùng Kiệt
Hiên Trăng xuất bản, 1999
(*) cũng tâm
đắc và khoái tỉ về chú em, nhạc sĩ Trầm Nguyên ( nhà thơ Tâm Vô Lệ, giám đốc tvvn.org
) đã phổ nhạc bài thơ Nhánh Rong Phiêu, Bông Sứ Trắng.
Nhạc sĩ Võ Tá
Hân, phổ nhạc bài thơ Tháng Bảy Bên Nhà.Nhạc sĩ Lê Vũ phổ nhạc bài thơ Bài Lục Bát Cho Nhau, Thà Ta Về.
Nhạc sĩ Nguyên Hồng phổ nhạc bài thơ Chiều Nghiêng xuống phố. em.
Nhạc sĩ Nguyên Phan phổ bài thơ Bài Lục Bát Cho Nhau.
Nhạc sĩ Ly Hoàng Thao phổ nhạc bài thơ Lá Me Trưa.
CHÙA LINH QUANG
gởi xóm Đình Đa Cát của tôi
bỏ cuộc chơi thời thơ ấu ngọt ngào
đời bỗng thấy sao mà mưa lũ
chẳng tĩnh yên gì ngày tháng nghiêng chao !
Thầy thường dặn sắc, không
đời hạn hẹp
lớn lên rồi bụng chữ cũng
trống trơnchỉ còn lại góc sân Chùa vỏn vẹn
làm hành trang khi nhập cuộc vào Đời !
vào gặp Phật có bao điều khổ
hạnh
sân,si nên bỏ lại bên Đờitôi vụng dại thưa cùng bá tánh
trái tim tôi em dạy biết vui, buồn !
từ dạo trót sa chân vào địa
ngục
ngất ngây tình, đày đọa dưới
chân emtôi bỏ mặc một góc sân Chùa cũ
chỉ theo em quên lú cả đường về !
Thầy dạy tôi tìm lành lánh dữ
tâm an nhiên giữa phiền trược
mười phươngbuổi gặp em tôi chẳng còn ý tứ
gieo nhân yêu rồi gặt quả đoạn trường !
Thầy vẫn dạy mà tôi thì quên
lửng
gặp em rồi quên nhớ cũng bằng
khôngtôi chẳng còn là góc sân Chùa cũ
càng không ưng chay tịnh tối nằm không !
nên từ đó tôi xa thầy, nhập
cuộc
để cùng em tìm tới bến sân,
sixin tình nguyện cứ làm người trần tục
và yêu em cho biết thú-đau-thương !...
con dốc Đại Ninh vào thôn Thiện Chí
đò qua sông mùa Bằng Lăng hoa rụng
tiếng ai hát bên bờ lau sậy xa
mùi cá kho có vị đất phù sa
và có cả một thời thương níu
nhớthuở ngụp lặn mé bờ sông Bến Cạn
đường qua Thôn leo lét ngọn đèn dầu
thuyền chở Trăng chở đời phiêu lãng
nghêu ngao ca hát cùng bạn bèvò rượu gạo đầu mùa thơm ngất
chia nhau cùng cạn dòng Trăng khuya
chỉ dòng sông còn giữ đậm
hương xưa
mưa nắng phù sa bên bồi bên
lởkẻ đi xa dẫu trở về ấm lạnh
khúc sông quành còn sót lại tình quê
ai trong đời chẳng có một
dòng sông
êm ả gởi lòng mình bao kỷ
niệmdù dòng sông đời đã chia hai nhánh
cũng ngút ngàn thương nhớ bến sông quê
nồi bắp nếp vào mùa thơm
hương đất
ngọt tình nhau bên bếp lửa
khơi hồngtôi ghé về thăm đôi ngày vội vã
rồi lại chia tay từ một ngã ba sông !...
gởi anh Đông, tháng ngày gặp lại
quê nhà uống rượu gạo
quê mới uống beer loncũng là men Xuân cả
cho vui ba ngày Xuân !
bao năm dài cách trở
nay gặp lại nơi nàycứ đất-lề-quê-thói
rượu Xuân đón ngày Xuân
từ ngày anh vượt biên
tôi ở tù tưởng chếtai ngờ đời dâu bể
lại gặp nhau đất này
tìm đâu men rượu cũ
nên tạm uống beer loncũng đủ vừa chếnh choáng
mà ôn-cố-tri-tân
anh qua đây cũng hiểu
có tết nhất là gìchẳng qua nhớ tháng ngày
ngồi bên nhau tâm sự
cuộc bể dâu thương hải
mình lại gặp nhau đâycứ vui lần gặp lại
cho say quên tháng ngày
đất người không có Tết
không chúc tụng rườm ràmình dám đâu phiền dỗi
chỉ vui buồn bên nhau
anh cứ kể chuyện xưa
tôi cứ ôn chuyện cũchuyện đời trăm nỗi nhớ
nỗi nhớ nào cũng buồn
cuộc đời mình cũng vậy
thân gởi nhờ nơi xađắng cay là thế đấy
thôi thì cứ xuề xòa
chúc gì nhau đây nhỉ
ngoài nỗi nhớ niềm đau
hai đứa giờ lưu lạc
có vui gì…vui gì…
NỖI XÓT XA ĐAU
tặng anh Võ Doãn Nhẫnnhớ con tàu hiu hắt ngọn đèn vàng
tiếng còi xé lòng ra trăm ngả
để ngược xuôi cùng chịu nỗi đau
thà ta về làm phố buồn hiu
quạnh
chờ bước em mà nhớ
cuộc-tình-sầuđường leo lét ánh điện mờ nhân ảnh
vẫn có nhau đời ấm lạnh có nhau
thà ta về làm thân lúa ruộng
khô
dưới nắng hạn chờ cơn mưa đẫmđể thấm đượm ơn đời khốn khó
giữa đất quê cằn cỗi bao mùa
thà ta về góc sân Trường cũ
nhớ đường mưa Hoàng thị tan
trườngThơ vẫn có chút gì tình tự
một thuở nào thầm nhớ trộm thương…
thà ta về làm lũy tre xanh
ngát
che đời nhau ôn nhớ cội nguồnbóng mát quê giấc trưa nồng nắng Hạ
hay Xuân, Thu, Đông lạnh vẫn ấm lòng
thà ta về ngọt bát canh hoa
Lý
giậu mồng-tơi vườn cải Mẹ hoa
vàngthương đứa con mãi miệt mài chinh chiến
chẳng kịp về uống ngọt bát canh rau
thà ta về bên đàn em hôm sớm
Trường quen xưa…đường Xóm
nhỏ…dòng sôngdù đói no cũng mặc đời lao khổ
có đông vui và, có cả tấm lòng
thà ta về làm manh chiếu đơn
sơ
có bạn bè ngồi chung ly rượu
gạocó cao ngạo tiếng cười chan thơm thảo
có đời nhau nhắc nhớ chuyện năm nào
người đã đi đã một lần rời bỏ
nếu có về ai có nhận giùm tađất quê đó người quê còn đó
mà hình chung, như có một cách xa…
THÁNG BẢY BÊN NHÀ
“Mạ
già rồi mắt mờ tay run rẩy. Ngày buổi cơm trệu trạo nuốt cho qua. Nhìn thằng Cu
cứ tưởng là con Gái. Đống khoai lang xó bếp tưởng đàn gà !.
Mạ
biết đời mình như cây Đa dưới bến. Như cây chè cổ thụ búp không xanh. Như cái
rựa cùn như con dao mẻ. Có chi mô, con. Măng mọc tre tàn !
Chừ
Mạ chỉ có một điều mong ước. Là mai tê Mạ có “ngủ” đi rồi. Các con nhớ để Mạ
nằm côi nớ. Gần Ba con cho có cặp có đôi !.
Bởi
chiến tranh khiến người đi kẻ ở. Nay thác về Loan Phụng hết đơn côi. Bèo hợp
rồi tan hoa tàn lại nở. Kiếp phù sinh cũng là vậy đó con !.”
Mạ
ơi !. Giờ Mạ ngủ yên rồi
Trên
đồi hiu quạnh có Cha conLoan Phụng hòa minh đời tan hợp
lòng Cha vui, Mạ chắc vui hơn…
con
thì lang bạt trời quê lạ
chưa
dịp về thăm lại chốn xưatháng Bảy bên nhà mưa thấm đất
ướt lạnh chi không chỗ Mạ nằm !.
phong
rêu mấy lớp xanh dâu bể
đời
con cũng lắm nỗi phong trầntóc bạc theo dòng trôi hưng phế
búp măng lại nhú ngó tre tàn…
con
ngó bên kia trời quê cũ
chỉ
thấy mây mờ núi khuất xacông Cha nghĩa Mẹ đền chưa đủ
Mẹ, Cha giờ hạc nội mây ngàn !
chiều
nay nắng nhạt vàng rẻo phố
tháng
Bảy buồn hiu cơn gió laylòng con gởi nhớ về theo gió
quyện khói nhang ấm chỗ Mạ nằm…
NGƯỜI
NĂM CŨ
quê
xa gặp lại người năm cũ
tóc
râu phủ lấp cuộc phong trầndòng đời chẳng khác chi mưa lũ
cuốn xô về phía mịt mờ xa
nhìn
nhau xót đắng cười không nổi
nhắc
chuyện xưa buồn lặng cả ngườimầy có gì vui chia tao với
như ngày nào hạt muối cắn đôi
chiếu chăn cùng đắp thân tù tội
củ khoai cắn nhín để phần nhau
nõ thuốc chuyền tay cùng ém khói
vẫn nồng tình nghĩa thuở binh đao
nắm
rau chưa nhạt màu xanh mượt
cái
đói còn nghe thắt ruột gancơn sốt vàng da đầu rụng tóc
nghiến răng nén nhục buổi tan hàng
chuyển
Trại vòng vo rồi cũng gặp
mừng
nhau còn sống dẫu xanh xaocuộc chiến có tàn nhưng chưa tắt
vẫn còn âm ỉ nỗi tự hào
cầm
chặt trong tay tờ Ra Trại
dòng
xe xuôi ngược vẫy tay chàomầy về quê vợ vùng duyên hải
tao ngược đường lên miệt núi cao
từ
đó mình chưa lần gặp lại
ngờ
đâu đất khách gặp nhau đâybắt tay một cái, cho thân ái
mình lại chia đều cuộc bể dâu…
KỂ CHUYỆN NGÀY XƯA
nhớ ngày hạt muối cắn đôi
bát
cơm chia nửa, mảnh đời chia đau
giờ đây chia bạc mái đầu vẫn thương cô Tấm dãi dầu, ngày xưa...
Tặng Em và những người vợ đã từng nuôi
chồng trong những năm dài tù ngục.
...trăng đã lặn, bên hiên sương đọng giọt
anh vẫn ngồi tĩnh lặng nỗi niềm xưanhớ quê hương có một thời đau xót
lòng bồi hồi ghi lại chuyện ngày qua....
buổi đói cơm mình chia sớt cùng nhau
em chia khổ – anh chia đời tù ngục
hạt muối cắn đôi nhấp đời mặn nhạt
nuôi chồng con mòn mỏi tuổi xuân thì
buổi ra đi áo cơm em đùm bọc
tiễn chồng xa không có rượu ly bôi
chỉ nước mắt và chuỗi ngày lao khổ
biết ngày nao và, biết đến bao giờ !...
xưa anh đi dọc ngang trời đất rộng
mà nay thì lầm lũi chiếc xe tù
em đứng bên đường vẫy tay chẳng nổi
đời lầm than từ phút đó, em ơi !
em về đi, còn đứng đợi làm chi !
chiều nhạt nắng gợi buồn thân cây cỏ
anh, tên lính nhục đau cùng thế cuộc
nghĩ về em, người vợ lính buồn hiu....
đường anh đi gông cùm và rào kẽm
là lưỡi lê và nòng súng hận thù
nghĩ đời em cũng khác gì thân phận
một cảnh tù trong tù ngục bao la
sao kể hết những tấm lòng người vợ
nuôi chồng con dài năm, tháng đợi chờ
lòng trải rộng cả một trời tình nghĩa
mà thân thì héo hắt nỗi niềm riêng
dù nắng, dù mưa, dù đời cay nghiệt
lặn lội tìm chồng mỗi tháng thăm nuôi
miếng ngọt, miếng ngon dành:" Anh nếm thử"
em và con thì đã có phần rồi...”
nuốt nghẹn miếng ăn mà rưng nước mắt
cầm tay em. Gầy guộc đến như vầy !
chỉ đôi mắt là vẫn còn trong sáng
như thuở nào mình đã...phải lòng nhau
tội lòng anh thức trắng mấy đêm dài
đời cay đắng để mình em gánh nặng
cuộc đổi đời anh hổ then cùng em
nếu lỡ mai đây anh chẳng trở về
em hãy gắng chia giùm anh đoạn cuối
tình đã trọn, nghĩa đã là sâu nặng
gắng nuôi con và tìm lại tuổi xuân
ai đã từng nuôi chồng đi “cải tạo”
cũng thấu lòng nhau, tình nghĩa mặn nồng
dù thân xác có mỏi mòn trơ trọi
nhưng tấm lòng – vẫn một tấm lòng son
em đã từng nuôi anh dài năm, tháng
Chàng đi đâu Thiếp cũng theo cùng
vẫn giỏ thăm nuôi, vẫn lòng chung thủy
vẫn là em, người vợ lính ngày xưa...
...đã qua rồi, những tháng ngày cay đắng
em vẫn là cô Tấm ngày xưa thôi
dù đất khách quê người, lòng vẫn vậy
vẫn sắt son lòng Mẹ Việt