tháng 2 24, 2013

DỊU HIỀN NỖI NHỚ


 
 
 
 
 
 
 

cứ mổi lần nhớ về Ban mê thuột
là thấy em qua ngõ phố Quang Trung
tà áo xanh bay khiến lòng tôi lúng túng
câu Thơ học trò lạc vận theo em

cùng một Trường nhưng tôi chẳng từng quen
em, đàn em, học sau tôi hai lớp
nhưng có ai ngăn nỗi tình choáng ngợp
em của một thời tôi trung học bụi-mù-trời

trong văn, thơ tôi thường gọi buồn-muôn-thuở
mà buồn thiệt dù chưa là muôn thuở
cái xứ gì mưa bùn dẽo keo như mỡ
nắng thì bụi mù tưởng không thấy nhau

nhưng dù mưa dù nắng chẳng gì đâu
vẫn nhìn em nét dịu hiền qua phố
tôi mượn tình em lãng mạn câu Thơ
mà thật ra chưa một lần đối mặt

em bóng râm che Thơ tình tôi mát
thuở học trò tôi cứ níu tình em
mà có tình gì đâu khi mình chẳng quen
chỉ học cùng Trường ở chung một phố

thương cái gạt tay ngăn tà áo bay theo gió
đôi mắt nheo nheo ngước nhìn mây cuộn
em hiền dịu giữa mây cuồng gió nổi
tôi cứ giữ hoài, lâu lắm, không quên

giờ lưu lạc đâu rồi người em chưa quen
dù học một Trường ở chung một ngõ
ngõ phố Quang Trung có một người cứ nhớ
em dịu hiền da diết những câu Thơ…..

 

Không có nhận xét nào: