tháng 2 27, 2013

GIÓ


gió về  trải lạnh phố buồn
nắng chiều vàng úa chặng đường quạnh hiu
ta về nghẹn nỗi buồn thiu
gió se quyện nắng hanh chiều buồn theo…
chiều qua phố 26/02/2013

 

 

tháng 2 24, 2013

DỊU HIỀN NỖI NHỚ


 
 
 
 
 
 
 

cứ mổi lần nhớ về Ban mê thuột
là thấy em qua ngõ phố Quang Trung
tà áo xanh bay khiến lòng tôi lúng túng
câu Thơ học trò lạc vận theo em

cùng một Trường nhưng tôi chẳng từng quen
em, đàn em, học sau tôi hai lớp
nhưng có ai ngăn nỗi tình choáng ngợp
em của một thời tôi trung học bụi-mù-trời

trong văn, thơ tôi thường gọi buồn-muôn-thuở
mà buồn thiệt dù chưa là muôn thuở
cái xứ gì mưa bùn dẽo keo như mỡ
nắng thì bụi mù tưởng không thấy nhau

nhưng dù mưa dù nắng chẳng gì đâu
vẫn nhìn em nét dịu hiền qua phố
tôi mượn tình em lãng mạn câu Thơ
mà thật ra chưa một lần đối mặt

em bóng râm che Thơ tình tôi mát
thuở học trò tôi cứ níu tình em
mà có tình gì đâu khi mình chẳng quen
chỉ học cùng Trường ở chung một phố

thương cái gạt tay ngăn tà áo bay theo gió
đôi mắt nheo nheo ngước nhìn mây cuộn
em hiền dịu giữa mây cuồng gió nổi
tôi cứ giữ hoài, lâu lắm, không quên

giờ lưu lạc đâu rồi người em chưa quen
dù học một Trường ở chung một ngõ
ngõ phố Quang Trung có một người cứ nhớ
em dịu hiền da diết những câu Thơ…..

 

tháng 2 23, 2013

THỞ DÀI MỘT HƠI, NHỚ....

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


nơi đâu rồi cũng thở
thì thở dài chốn này
không chừng mà sống đai
(sống đai là sống dai)

đông tây chọc nhau mãi
khó ngồi nhậu với nhau
tới giờ thấy bạc đầu
cứ ngồi đây một chắc

núi sông ken dày đặc
mây trắng tha hồ bay
thời gian cứ chạy nhảy
nỗi nhớ thêm chai sần

nỗi buồn lên mấy ngấn
đùn mối chỗ xa nhà
hai nỗi tình chung chạ
ôm nhau ngấu nghiến nhau

ta từ lạc bể dâu
bước giang hồ thương hải
nhớ buồn quày ngó lại
quê nhà ơi !. Quê hương…

Hiên Trăng miền quê xa
23/02/2013

tháng 2 22, 2013

MÃN XUÂN






mưa Xuân gì nữa giờ ra Giêng
hoa Xuân gì nữa giờ hết Tết
tàn nhang đã tiễn chim Én liệng
ta cũng hạ màn mùa yến tiệc

son phấn em pha bợt màu thường
phơn phớt dung nhan vừa đủ ngắm
rực rỡ làm chi khi soi gương
cho xót Xuân tàn hoa lạc tận


ngoài hiên mưa giạt đuổi ra Giêng
day dứt gió ngàn về rét lạnh
ngày Xuân mới đó đi biền biệt
thỏa gió đem mưa về bủa quanh

câu Thơ đang viết bỏ lưng chừng
sầu mưa rớt hột gió hanh se
một mình câu chữ buồn lơ lửng
ngó quanh quên nhớ dấu đường về

về đâu từ thuở đời khánh tận
lang thang rượt đuổi quảng đường đời
xuân hạ thu đông từng cơ vận
ngày qua tháng lại chốn quê người

mai nữa son môi màu xuân mãn
em của một thời ta ghé thương
có còn giữ lại mùa con gái
thuở tình chưa biết màu phấn hương…

chiều mưa 21/02/2013

tháng 2 20, 2013

TRANG THÂN HỮU


Tháng Giêng
Nhớ nắng quê mình
Nhớ hoàng hôn núi
Nhớ bình minh sương
Ở đây không chút bụi vương
Mà sao đôi mắt lệ tuôn nhạt nhòa

Tháng Giêng
Nhớ nắng quê nhà
Bờ ao
Xóm nhỏ
Bầy gà
Rào thưa
Nhớ ơi biết mấy cho vừa
Quê hương ta đó
Vẫn chưa ngày về

Tháng Giêng
Đời vẫn nhiêu khê
Quê người
Vẫn đợi
Nắng nơi quê mình
Bao lần
Ta
Ngồi lặng thinh
Ngày đi tháng lại
rùng mình
Xuân ơi

Tháng Giêng
dịu ngọt tình quê
Đất trời thay áo
Say mê lòng người

Ta về
Phố ngược đường xuôi
Niềm riêng
Xin gửi trọn lời yêu thương
DÃ QÙY
 
 

tháng 2 18, 2013

RA GIÊNG




 
gởi tặng nỗi nhớ quê
ra Giêng trời chực muốn mưa
ta ngồi làm Thơ dưa món
dưa món mặn-chua-cay-ngọt
dậy mùi bánh Tét bánh Chưng

đã là kẻ lạ người dưng
xa quê lắm rồi !. Dưa món….
Hiên Trăng, khuya đêm 18/02/2013
 

tháng 2 15, 2013

NGỒI NHÓI ĐAU XƯA


















gởi các con để nhắc chừng các cháu….

ngồi lai rai nhìn con, cháu vui Xuân
cháu gầy sòng bầu-cua-cá-cọp rộn nhà trên
con bày bánh Tét, dưa hành, thịt kho măng nhà giữa
ta ly rượu ngày Xuân đầy ngấn mời em

mười-tám-năm hơn ăn Tết quê xa
năm nào cũng rưng lòng quày nhớ lại
mấy ngày Tết miệng khan bụng rổng ở quê nhà
từ sau cuộc đổi đời bể dâu thương hải

làm chi có đũa gắp vun ly ngấn đầy
chỉ xị đế vui Xuân với mâm cơm rau
giờ bày đặt lựa miếng ưa chừa miếng ngấy
mười mấy năm lần hồi nên tật xấu

ta bạc tình tới cỡ nào không biết nữa
qua sông dìm đò đặng cá quên nơm !
nói ba-lơn thôi chơ vẫn nhớ ngày xưa
đến nỗi chi tới bạc tình hư đốn

gắp đũa no nhớ đũa đói qua thời
chẳng thể nào quên không lúc nào quên
ứa nước mắt xới nồi cơm khoai độn
xát lòng đau chén nước mắm kho queo

dĩa xấp-xấp khi vào Hội Hoa Xuân
ăn nhón nhén bởi mổi người mổi dĩa
miếng bò khô mỏng như đời lỡ vận
nhúm đu đủ bào khó xớt khó chia

chỉ đủ tiền đãi vợ con một bữa
con có thèm cũng đành nói con ơi !
thiệt lòng muốn các con thêm dĩa nữa
ngặt cái túi tiền nó hối thôi…thôi…

giờ nhắc chuyện các con lại cười vui
nói kỷ niệm này phải đóng khung lộng kính
mổi mùa Xuân nhớ lại dẫu ngậm ngùi
để cảm ân đời suốt chặng đường suy thịnh !

nghe triết lý quá trời!. Thêm ly nữa !
ngắn một câu mà “đã” quá chừng chừng
đâu phải đói ăn thèm uống giờ giã bữa
mà thỏa lòng câu nói quá là ưng….

mồng 6 Tết Qúy Tỵ 2013

tháng 2 10, 2013

KHAI BÚT ĐẦU NĂM

                                                   
                                             Dẫu bể dâu thương hải lạc trời xa
                                              Nề nếp quê xưa vẫn gìn giữ mãi

tháng 2 09, 2013

                                         
                                       KÍNH CHÚC
                      QUÝ VĂN THI HỮU
             QUÝ BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG
            NĂM MỚI DỒI DÀO SỨC KHỎE

tháng 2 08, 2013

CHIỀU CUỐI NĂM


 

 


 
 
 
bạn đến thăm chiều ba-mươi-tết
sợ là mồng-một lắm cử kiêng
ly xứ lâu rồi mà hay thế
đất-lề-quê-thói vẫn mang theo !

ngồi đây. Bạn hãy ngồi đây đã
chờ xong tuần rượu rước Ông Bà
trầm hương khói quyện đường xa ngái
chuyến bay có kịp chiều cuối năm !

uống ké Ông Bà dăm ly rượu
gọi là đón Tết với vui Xuân
nhân tiện mừng nhau thêm một tuổi
lại thêm một dấu ấn phong trần

mình chưa đi trọn đường lưu lạc
mỗi độ Xuân về đời chớm Thu
run run ly rượu cùng nhau cạn
trời quê năm tháng cứ mịt mù !

bạn tới chia cùng ta nỗi nhớ
một góc đời riêng chiều cuối năm
hiên nắng xôn xao vờn cơn gió
lá rơi cứ ngỡ dáng Mai, Ðào !

ngặt nỗi hương Xuân chừng xa lạ
rượu không thơm vị nếp quê nhà
bánh Tết nhạt mùi hương của lá
thịt kho đông lạnh chẳng đậm đà

chỉ có bạn đây là đậm nét
tiếng cười lối nói vẫn ngày xưa
ly xứ lâu rồi mà hay thế
cứ là chắc nịch dáng quê nhà

nhìn nhau thấy cả trời xa nhớ
ấm nồng chia sớt chuyện ngày Xuân
lát nữa chia tay về viễn phố
chở đầy kỷ niệm chiều cuối năm...



 

tháng 2 07, 2013

MÙA XUÂN



 


 
Kéo cao cổ áo trễ
Gió cạp buốt thân da
Chân mất đà chực ngả
May mà chụp được em

May mà có em quen
Bên tôi đời phiêu giạt
Những buồn vui mặn nhạt
Chia sớt cho nhau cùng

Ở đây thiệt lạ lùng
Chẳng có chi nồng ấm
Chỉ có mưa rồi nắng
Chỉ còn anh và em

Đến như mùa Xuân quen
Cũng nhạt trời lạ đất
Giữa dòng đời tất bật
Có nhớ cũng vờ quên

Cứ mỗi ngày mỗi quen
Riết rồi thành xa lạ
Mùa Xuân như mùa Hạ
Mùa Thu như mùa Đông

Giữa Cõi Đời mênh mông
Mình lạc đường mất dấu
Con đò xa bến đậu
Con Én lạc mùa Xuân

Chỉ còn nỗi bâng khuâng
Rớt giọt đời khuây lảng...

EM TỚI MÙA GIÊNG ANH NGOÁI LẠI


 
 
 
 
 
 
phấn son em vẫn còn Xuân
anh chưa ngắm hết một phần duyên em
hoa còn tươi rói bên thềm
nắng còn thơm lựng lối quen em về



anh từ dạo bỏ xa quê
áo cơm chắp nối lỡ duyên với đời
xưa thì đội đá vá trời
nay thì đội chén cơm đời ly hương !

ngày Xuân bỏ ghét lấy thương
em son phấn để nhiễu nhương bớt buồn
ngó em má phấn môi hường
anh nhìn Xuân thấy như tuồng đâu đây !

hồi em má đỏ hây hây
qua con dốc nhỏ, níu tay, thẹn thùa…

 

tháng 2 06, 2013

XA HUẾ

mai em đi rồi xa Huế. chị cười nước mắt rưng rưng. răng đang vui mà đã khựng. em làm cho chị khó bề. chuyện dài tới nổi cơm khê. xới cơm mà lòng ốt dột. ngó em ngó hoài không rớt. rứa là mai em ra đi. rứa là nói chuyện chia ly. khi em mới về một nửa. một nửa là đôi ba bữa. chị chưa ưng bụng chút mô. chị chưa đổi nồi cơm khô. đãi em miếng tình thương nhớ. chị đang nói lời dang dỡ. răng em nói chuyện chia lìa. mưa là mưa Huế hôm kia. bây chừ trời đang ráo nắng. em rứt lòng chi cho đặng. về qua mấy bữa rồi đi. Huế có chi làm em dị. để em bỏ đoạn bỏ đành. chị vẫn cơm ngọt cá lành. dỗ em miếng lừng xứ Huế. dỗ em mà rưng mắt lệ. chị thầm giú sợ em cười. em đi xa biệt xứ người. nay về chị mừng mà khóc. em có trời ngang bể dọc. cũng là em của chị thôi. nỗi lòng nhớ bẻ chia đôi. em giữ để còn nhớ chị.
bây giờ chị tiễn em đi. quay vô chị chùi nước mắt!.....

 

TRẦM HƯƠNG XA NGÁI

                                                                                               
                                                                                               
                                                                                               
                                                                                                
Mai vừa chớm nở Đào đang nụ
gió chướng mùa Đông vừa giã biệt
rét lạnh ngày Đông vừa ly xứ
đi đâu về đâu không ai biết !

Làng Xóm ngủ Đông giờ thức giấc
thấy bầy chim Én rủ nhau về
mây bay trắng nỏn trời xanh ngắt
nắng vàng chan ấm dọc đường quê

thoảng nghe xao xuyến mùi hương Tết
sân Đình rộn rả tiếng cười vui
chiêng trống giáp năm nằm mê mệt
cờ phướng rồi qua cơn ngủ vùi

mùa Tết trả hết đời lam lũ
trống rộn chiêng khua cờ phướng lay
hương trầm nhang tiễn ngày tháng cũ
pháo nổ giòn đuổi đói nghèo bay

đuổi riết bao mùa tôi khôn lớn
về lại Xóm quê vẫn thấy nghèo
tuổi thơ tôi nghèo đói thêm hơn
qua mổi chặng đường xa vạn nẻo

giờ nhắc lại nhói lòng đau nhói
trời quê xa xóm nhỏ ngái xa
ơi ngày Tết trầm hương nhang khói
mùa xưa còn giú lại quê nhà…
06/02/2013

tháng 2 05, 2013

THÁNG GIÊNG THẤY GHÉT !!!


tiếng con ho rũ rượi từng cơn
Ba nghe mà thắt ruột
phải chi mà đổi được
Ba đổi liền
cơn sốt khiến con rũ người mê mệt
Ba nhìn mà nhói đau
phải chi được chia nhau
Ba sẽ giành hết cả
cô Út, “giàu Út chịu khó Út chịu”, của Ba
cho Ba ăn chịu với
mai con về Trường đường xa vời vợi
lòng dạ Ba ăn chịu vói theo con…

Rồi thêm thằng cháu Ngoại, thấy hắn ho từng cơn, nóng từng đợt mà thắt ruột nhói đau.
Từ con dâu rể tới cháu nội ngoại đứa nào cũng mấp mé bước vô vùng xoáy của dịch cúm mở màn dạo đầu từ tháng Giêng.
Đâu chỉ riêng một nhà mà nhà nhà.
Ra đường thấy, hơi nhiều, người mặt nhừ mủi nhảo và ho ngắn ho dài ho khục khặc ho khan. Thằng bạn nghe, qua điện thoại dắt lưng, tôi tả cảnh đường phố tháng Giêng, hắn tiếp: Ho tràn lan ho tới bến. Sau đó, liền sau đó, tôi nghe tiếng ho khùng khục trong máy, hơi dài lâu.
Sực nhớ những tràng ho dài-thiên-niên-kỷ của con Út và thằng cháu ngoại, tôi liền tắt máy. Cứ để cho hắn ho tới bến . Ho thoải mái ho tự do không phải ghìm tiếng nén hơi bởi bất kỳ vì một lý do nào đó, sẽ thấy dể chịu hơn.
Mai mốt, nếu như, hắn có gọi lại sửng cồ trách sao mày tắt máy ngang xương khi tụi mình còn đang nói chuyện. Tôi sẽ, giả đò giả bộ, ho một tràng hơi dài lâu và nếu cần thì dài dài lâu lâu. Nó sẽ là người tắt máy, không phải tôi.

tướng công ! Thiếp ở đây nè
mặt hoa da phấn nhạt nhòe buồn so
từ khi rửa kiếm giang hồ
mai danh ẩn tính nương nhờ Trương gia
đường gươm bí kíp đã tà
ngủ hồ tứ hải dặm ngoài khuê môn
khi trái gió lúc trở trời
cơm bưng nước rót cậy nhờ tướng công
chiều nay bát dĩa chất chồng
thiếp không đặng khỏe, tướng công…rửa giùm !...
Thiếp, trong kiếm hiệp thi, là con Ba đó chơ ai vô.
Còn vị tướng công, là thằng chồng nó đó chớ ai ra.
Bài thơ này viết cách nay lâu lắm là lâu rồi. Hồi Thiếp xong đại học là rửa kiếm giang hồ không học lên thêm nữa mà nương nhờ tướng công. Là thằng rể của tôi đó.
Thời gian qua thăm (rồi làm Thơ) là thời gian Thiếp đang hoài thai ( nói nôm na dân dã là có bầu, có bụng ) thằng cháu ngoại. Bầu bì thì mệt mỏi bất thường biếng nhác bất ưng , gặp khi Trần viên ngoại ( là tôi với bà xã) qua thăm thêm chén thêm đũa đải đằng hậu hỉ .
Khi vợ chồng viên ngoại từ giả trở về Trang viên thì tướng công bèn vớt ráo phần ở lại là nồi niêu soong chảo bát dĩa muỗng đũa ( thêm mấy cái nĩa nữa vì bàn tiệc có món ăn của miền Tây Vực !).[ đoạn này hư cấu vì về rồi có thấy có biết gì đâu!. ]
Chuyện lâu tới nỗi thằng cháu ngoại giờ to cao cũng ngang ngửa Ba hắn.
Có điều là tháng Giêng năm nay thấy thằng rể nằm rẹp một phòng. Thằng cháu ngoại nằm, cũng rẹp luôn, một phòng.
Hai bên cùng giao hưởng bản “ Tiếu Ho Giang Hồ”. Tướng công giọng thổ. Thiếu gia giọng kim. Loạn âm lạc khúc. Loạn lạc tất sinh ra tai biến. May mà còn nhẹ không tẩu hỏa nhập ma chỉ do kinh mạch giao động bất thường sinh ra nóng sốt từng cơn…[ đoạn này hư cấu luôn vì mổi nhà mổi nhà đâu có ở chung mà nghe, thấy ].
Tới đoạn này thì viết thiệt mà nói thiệt là tội cho cô Ba khi gọi điện nói Ba ơi buổi hẹn nhà hàng ăn cơm phần đại gia đình Trần thôi con đành hẹn lại…
Hẹn lại tới ngày nào thì không biết được không hẹn được bởi, hiện giờ đang giờ, tướng công của con giặc Cúm lấn phần hơn e khó bề đương cự. Thành quách đã muốn long đinh rung rinh, mở ngõ…
Thiếu gia đang băn khoăn nước mắt đoanh tròng hỏi Mẹ sao con lại bệnh dài lâu, ối cha là dài lâu…Mẹ phải ngồi ân cần thương cảm giải thích chuyện đời sinh lão bệnh tử…
Tứ bề thọ địch thôi tắt máy đi con !. Phận làm Cha không vì buổi đông vui mà đòi cứ buổi đông vui.
Ngày sinh nhật năm nay thôi cứ rót nước cho tướng công cho thiếu gia uống thuốc đúng cử, đúng kỳ chớ nên sai sót.
Cô Ba ơi ! Nhớ ngày sinh nhật của cô khi còn ở quê nhà, đâu có gì đâu !. Chỉ vuốt tóc con ngó con mổi ngày mổi lớn mà trong bụng mình tưởng như có bánh có đèn thắp sáng có tiệc tùng…
Mà có đâu hề gì !. Chỉ cần thiết có con luôn bên Ba, những ngày xưa và tới tận ngày nay, cho dù không-có-ngày-sinh-nhật !
Tháng Giêng, thiệt tình, không thương được nữa rồi !. Tướng công ơi !.Thiếu gia ơi !.
Cảm ân Đời cho tôi có em
Người bạn tình chung chia hoài không hết 
Mấy mươi năm đi giữa đời, quờ quạng
Em dìu tôi chỗ cạn, chỗ sâu
Chỗ vá víu em khâu lành lặn
Chỗ đau thương em níu lại, dỗ dành
Tôi thấy tôi, ngon lành
Khi có em bên đời ấm lạnh
Hề hấn gì đâu, vẫn là tôi, ngày đó
Cái ngày nắm bàn tay em, nhỏ...
Bàn tay rải ô quan
Chia tuổi-thơ-tôi giữa sân Đình Đa Cát
Bàn tay ôm sách vở
Níu tình tôi ngơ ngẩn buổi đầu đời
Bàn tay trắng màu bụi phấn
Giữ đời tôi theo cô giáo dịu hiền
Bàn tay tảo tần lam lũ
Nuôi chồng con qua thời buổi nhiễu nhương...
Bàn tay đó, giờ đây, đã oải
Nhức nhối đau thương khi trái gió trở trời
Tôi vẫn nắm lấy bàn tay em, nhỏ
Đường gân xanh chằng chịt thấy thương
Nắm chắc sợ em đau
Nắm vừa thì không ưng ý
Nắm nhè nhẹ cho nâng niu trìu mến
Em hiểu lòng tôi
Lặng nhìn
Đôi con mắt có đuôi....
là bài Thơ viết về bàn-tay-năm-tháng !.
Riêng tháng Giêng, bàn tay em chưa kịp ngó coi tới đâu rồi,  lại ngó chầm chập ngó âu lo bàn chân em !.
Không chỉ là bàn chân mà cả cái chân sưng vù nhức nhối sau cú té(ngả) lặng thầm !.
Vậy là bây giờ bàn tay níu vói…cả cái chân. Đau !.
Tay làm hàm nhai!. Chân cứng đá mềm !
Cứng chi nổi nữa !. Cứng đơ thì có….
Em ơi !.
Khi đói no còn chia nhau, được.
Khi buồn vui còn chia nhau, được.
Khi đau đớn thể xác mình thì không ai chia được. Không cách chi chia được. Chỉ có riêng mình chia với mình thôi !
Hết tháng Giêng rồi mà mổi chiều cái chân cứ hành đau nhức, đi đứng khó khăn.
Tháng Giêng!. Thiệt là không thương nổi nữa, hiền thê ơi !...

Kể chừng đó cũng đã thấy ghét tháng Giêng, năm nay. Năm nay thôi nghen, mọi năm ngoái năm kia năm kìa năm kỉa thì tháng Giêng dễ thương lắm a…