tháng 8 30, 2011
MÙA TRĂNG THÁNG TÁM
gởi Xóm quê tôi
Chị Bưởi về. Phấn son trang điểm đài cát tiểu thơ. Cả cái Xóm nghèo xôn xao náo động háo hức túa ra đường coi mặt. Chị bước xuống cái xe Taxi, mấy thuở mấy đời mới thấy được cái xe Taxi ở ngoài phố mà ghé về Xóm, đứng chờ ông tài xế ôm cái vali to vô tới sân nhà.
Xe rồ máy mịt mù khói chạy đi, theo sau đám con nít hiếu kỳ rượt đuổi coi thử xe với người có chạy bằng nhau không. Xe rẻ xuống con dốc bỏ xa đám con nít cả một quãng dài. Thằng Chút dang hai tay cản đà đám chạy theo, nói : “ Thôi, bây ơi !. Làm chi mà chạy kịp”. Cả đám con nít lại trở chạy lui về nhà chị Bưởi. Tôi chạy sau cùng, thua chót.
Chú Ngự, Ba của chị, lúc đó có hay biết chi đâu bởi đang ngồi trong quán mụ Nghệ với hai ông bạn lai rai xị rượu đế với dĩa mực khô chấm nước mắm chanh đường ( đường tán giả nhuyễn giã mặn làm chi cao sang với tới đường cát trắng), màu mè chìm nổi thêm là trái ớt-chỉ-thiên xanh đỏ theo mùa.
Chưa kịp rước đợt ly hai cho nhẵn xị đế thì thằng Thơm, bạn của tôi con của chú Ngự em của chị Bưởi, hớt hơ hớt hãi báo tin : “ Ba ơi !. Chị Bưởi về “. Chú nghe tiếng thằng con mà khựng ly nửa chừng rồi bỏ xuống bàn, nhìn trâng về phía trước, im rồi lặng người. Hai người bạn còn đang nửa nạt nửa mỡ chưa phân cảm giác thì mụ Nghệ, thiệt quá chừng tinh tường chuyện thế sự, vội tới bên chú Ngự. Mụ cầm ly rượu của chú , cười mĩm thôi không có cười to, chỉ có tiếng mụ là to rổn rảng : “ Rứa là vui rồi, nghen chú”. Mụ làm một hơi cạn ly rượu của chú.
Rồi đuổi chú về. “ Đi về đi chú. Về mà thấy bốn biển năm châu “.
Chú Ngự buộc phải nghe lời bà chị ( chắc là phải nghe vì tiền rượu ký nợ nhậu đùn đẩy lâu rồi chưa trả ) đứng lên. Đứng lên mà không thấy hiên ngang chi hết, chỉ thấy thằng Thơm nắm tay Ba dẫn về nhà. Dáng đi không xỉn không say. Thấy như xiêu đổ giữa chiều tháng Tám.
Đám con nít tụi tôi nhạy bén tin tức còn hơn phóng viên nhà báo nhà truyền hình. Chị Bưởi chỉ mới, rón rén, bước chân xuống xe Taxi thôi mà tin tức đã chuyền lan khắp xóm. Kế tới là mấy Mệ, mấy Dì, mấy Cô, mấy Thím, mấy chị, mấy em ( em gái thôi mấy em trai chưa chắc là bằng) đã tung tin dậy Xóm.
Nhà nhà người người bỏ buổi cơm chiều tháng Tám, vì câu chuyện đang nhớ đang viết đang độ thời gian tháng Tám, đổ xô tới nhà chú Ngự ngóng tin. Ngóng tin chớ không phải là săn tin như mấy ông nhà báo nhà truyền thanh truyền hình.
Chỉ ngóng ( trông, đợi ) tin mà truyền miệng nhau cho thỏa cái tai thích nghe cái miệng thích nói.
Tôi thì bốn mùa hình dong đầu trọc răng sún. Đầu trọc thì trơn lu trơn láng không rườm rà vướng tóc cho nên dễ chui hơn dễ nhủi hơn, răng sún thì nói vốn khó nghe nên ngại nói năng cứ ngậm miệng ăn tiền ăn giựt thời giờ len lỏi chun vô chỗ nào gần nhất dễ thấy nhất. Chỗ đứng của một chiều tháng Tám năm nào là chỗ, sau những cú húych, đẩy, chen, lấn không từng nương tay mới được đứng sát bên khung cửa sổ ( không đóng, chắc là quên không đóng theo thói quen như mọi nhà vẫn suốt ngày đóng kín, ở Xóm tôi ). Gần và sát để tha hồ thấy chị , nghe rõ tiếng chị.
Sau mấy năm không gặp, ối trời ơi, chị đẹp quá chừng quá đỗi. Đẹp tới nỗi lòng tôi con nít mà cũng biển khơi lồng lộng tự hào sao Xóm nghèo mình lại được có người đẹp tới dường như vậy !
Thấy hai mẹ con ôm nhau khóc òa.
Vừa lúc chú Ngự tông cửa bước vô. Chị giật mình vội thả vòng ôm Mẹ, nhìn Cha. Nhìn sững. Chú Ngự cũng nhìn con, nhìn sững. Cuối cái nhìn nhau, chú nói :
- Bỏ lửng nhau đành đoạn mà đi nay còn trở về chi nữa ?. Có phải về để níu Mạ níu Ba không đó !. Ba chừ cứ coi như là không có đứa con, ý Mạ thể nào Ba không biết nhưng lỡ đã ghé chiều nay rồi thì cứ ở lại rồi mai đi. Một đêm rồi tới sáng con cứ ngủ thẳng giấc cứ để trắng giấc cho Ba. Ba chịu được quen rồi.
Chị Bưởi nhoài người muốn ôm nhưng chú Ngự khoát tay, quay mặt. Chị khóc :
- Ba ơi ! Con về thăm Ba thăm Mạ thăm mấy em rồi mai con đi cho Ba thỏa lòng. Khoảng thời gian dài con đành đoạn phải xa Cha xa Mẹ xa mấy em xa chỗ khó nghèo triền miên đói cơm lạt muối tìm chốn cơm no cũng xót dạ lòng đau lắm nhưng cũng nén lòng buộc phải ra đi...
Chú Ngự quay nhìn chị :
- Nói nghe giỏi nghe hay mà đã được chốn cơm no chưa ?.
Chị Bưởi vòng tay cúi đầu :
- Thưa Ba con đã tìm thấy được rồi.
(còn tiếp )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét