tháng 6 19, 2011
DIXON LAKE
Hai năm rồi mới quày lại chốn xưa !
Dixon Lake ( Escondido ).
Với chú ( cô ) Đào và hai cháu nội ( Andrew ), ngoại ( Kuno ) vào sớm để lấy chỗ dựng lều trại sẵn, chờ cả đại gia đình lần lượt vô sau.
Miếng sườn đầu tiên nướng tạm trên bếp gaz cứu đói và một chỗ ngồi khoáng đãng nhìn xuống phía xa, thấy một phần hoạt cảnh Escondido. Thêm chai beer, ghé níu miếng sườn thơm lựng, lại thèm viết một đôi điều gì đó…
Thấy không có gì thay đổi, vẫn như xưa..
Con cháu vẫn đông đủ, lát nữa đây, quây quần bên bếp lửa. Bếp lửa đông vui như thông lệ hàng năm rủ nhau vào rừng giăng lều cắm trại. Thành phố nhốn nháo bao điều phức tạp xin bỏ lại phía sau. Cuộc sống tất bật bừa bộn chuyện áo cơm tranh sống, cũng, xin gác lại một đôi ngày. Chỉ một đôi ngày thôi, không thể và cũng không nên, kéo dài hơn nữa !
Núi rừng muôn đời câm lặng nhưng nghe như là có tiếng nói riêng, thầm thì, đủ để lòng lắng đọng những suy tư.
Chiều của những buổi chiều tháng Sáu, trong tôi, có những điều không đủ nói hết trong Thơ Văn…
Tháng Sáu của năm nào, tưởng mới đó thôi mà đã qua rồi ba-mươi-sáu năm, tôi từ giã em đi “ học tập cải tạo”. Em đùm bới cho tôi mấy bộ quần áo cũ, không quên nhét đầy vội cho tôi mấy bịch thuốc lá và một lọ thuốc aspirin. Gởi thêm, sợ là không kịp và không còn có dịp, vòng ôm siết chan chung những dòng nước mắt…
Rồi từ đó tôi đi biền biệt, nhiều rất nhiều, năm.
Tháng Sáu của từ năm đó tôi đã mất tuổi thanh xuân, chỉ còn níu ( cố níu ) giữ được tình yêu đang độ hương nồng mà phải vội chia xa…
buổi đói cơm mình chia sớt cùng nhau
em chia khổ – anh chia đời tù ngục
hạt muối cắn đôi nhấp đời mặn nhạt
nuôi chồng con mòn mỏi tuổi xuân thì
buổi ra đi áo cơm em đùm bọc
tiễn chồng xa không có rượu ly bôi
chỉ nước mắt và chuỗi ngày lao khổ
biết ngày nao và, biết đến bao giờ !...
xưa anh đi dọc ngang trời đất rộng
mà nay thì lầm lũi chiếc xe tù
em đứng bên đường vẫy tay chẳng nổi
đời lầm than từ phút đó, em ơi !
em về đi, còn đứng đợi làm chi !
chiều nhạt nắng gợi buồn thân cây cỏ
anh, tên lính nhục đau cùng thế cuộc
nghĩ về em, người vợ lính buồn hiu....
đường anh đi gông cùm và rào kẽm
là lưỡi lê và nòng súng hận thù
nghĩ đời em cũng khác gì thân phận
một cảnh tù trong tù ngục bao la
sao kể hết những tấm lòng người vợ
nuôi chồng con dài năm, tháng đợi chờ
lòng trải rộng cả một trời tình nghĩa
mà thân thì héo hắt nỗi niềm riêng
dù nắng, dù mưa, dù đời cay nghiệt
lặn lội tìm chồng mỗi tháng thăm nuôi
miếng ngọt, miếng ngon dành :”Anh nếm thử
em và con thì đã có phần rồi...”
nuốt nghẹn miếng ăn mà rưng nước mắt
cầm tay em. Gầy guộc đến như vầy !
chỉ đôi mắt là vẫn còn trong sáng
như thuở nào mình đã...phải lòng nhau
lau nước mắt đi em, đừng khóc nữa
tội lòng anh thức trắng mấy đêm dài
đời cay đắng để mình em gánh nặng
cuộc đổi đời, anh hổ thẹn cùng em !
nếu lỡ mai đây anh chẳng trở về
em hãy gắng chia giùm anh đoạn cuối
tình đã trọn, nghĩa đã là sâu nặng
gắng nuôi con và tìm lại tuổi xuân
ai đã từng nuôi chồng đi “cải tạo”
cũng thấu lòng nhau, tình nghĩa mặn nồng
dù thân xác có mỏi mòn trơ trọi
nhưng tấm lòng – vẫn một tấm lòng son
em đã từng nuôi anh dài năm, tháng
Chàng đi đâu Thiếp cũng theo cùng
vẫn giỏ thăm nuôi, vẫn lòng chung thủy
vẫn là em, người vợ lính ngày xưa...
ngày xưa…ngày xưa…tưởng đã phù vân đâu có ngờ còn có được ngày nay, tháng Sáu, ngồi với đông vui giữa đất trời xa bạt ngàn quê cũ.
Cảm ân Đời cho tôi có được ngày hôm nay dẫu phải từng trải qua bao nhiêu đắng cay cơ khổ.
Đêm đốt lửa đông vui
Lixon Lake trại Hè tháng Sáu 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét