tháng 7 06, 2010
Bài Thơ viết vào khoảng tháng Bảy, năm 2000, nhân ngày kỷ niệm 6 năm rời xa quê hương.
Viết dưới Hiên Trăng của ngôi nhà này, ngôi nhà nương náu những năm tháng biệt quê cũ qua nương nhờ quê mới.
Viết trong nỗi buồn hụt hẫng chơi vơi khi nghe tin Xóm nhỏ đang nằm trong quy hoạch hóa đô thị.
Con đường Ngô Quyền lạc dấu tình xa rồi sẽ được mở rộng ra. Mở rộng ra thì chắc chắn sân trước của những ngôi nhà nằm hai bên đường sẽ được ( bị ) thu hẹp lại. Không chừng có nhà mất hẳn cả sân trước, chỉ (may quá) còn mái hiên.
Không may, có nhà được ( bị ) xén ngọt ngào một nửa.
Đường đã mở rộng theo quy hoạch là cứ coi như đụng( nhà )ai nấy chịu.
Rồi nếu như mai này có thiệt đúng là có đô thị phồn hoa theo như kế hoạch. Con đường phóng lớn ngược xuôi hai chiều xe thoải mái thì chắc chắn là khách bộ hành hay là người của Xóm quê tôi không dám gồng mình ngược xuôi chung với dòng xe xuôi ngược.
Phải có một lối dành riêng cho khách bộ hành. Lại phải buộc lấn thêm ra đụng ( nhà ) ai nấy chịu !.
Tới nông nổi này thì con dế kêu sương dưới lùm cỏ dại cũng biết thân mà kêu dưới một kẻ đá nào đó, bên đường. Bởi đô thị hóa rồi, còn cỏ dại đâu mà tới cả lùm !
Tôi có làm Thơ thì cũng hắc ín đã trải đường theo dòng đô thị phồn hoa náo nhiệt chớ đâu có thấy mái Đình cong dáng buồn ủ rũ mà cứ thương cứ nhớ chiêng khua trống rộn buổi hội hè.
Những kỷ niệm ngày xưa gởi lại Xóm nghèo mà Xóm nghèo không giữ được…
Chỉ còn lại trong hoài niệm
Và trong Thơ…
Xóm nghèo mình xưa thôi xin đừng về
về lại buồn thêm trong Thơ, Văn anh
anh tả cảnh Xóm Làng mình muôn vẻ
khiến lòng em đau xót quá chừng chừng
Xóm bây giờ em cứ tưởng người dưng
bởi thoáng đó đã hóa thành xa lạ
người Xóm cũ đã lạc đường muôn ngã
để người xa tìm tới ở...buồn ghê !
em ở lại đây chỉ nói anh nghe
không có ai buồn hơn em nữa đó
bởi anh biết khi ngày xưa ngày nhỏ
em lớn lên thì Xóm đã mồ côi
nhà em ở cũng mồ côi thấy tội
bởi chung quanh nhà gạch ngói xây lầu
nghĩa hàng xóm đã ngăn che phên giậu
đâu như hồi nào nương dựa tình nhau
có phải chỉ vì một cuộc bể dâu
nên Xóm cũ cũng thay hình đổi dạng
lớp trẻ ra đi lớp già chạng vạng
rủ nhau nương hương khói sầu nhiễu nhương
đọc thơ văn anh em quá đỗi buồn
tha thiết một thời tình Làng nghĩa Xóm
chuyện anh kể lúc em chưa kịp lớn
nay lớn rồi thương lắm chuyện hồi xưa...
mấy ngả đường bùn trơn đâu còn nữa
sân Đình xưa trăng sáng cũng lạc rồi
nay phố thị mọc lên giành mất lối
anh có về chắc không nhận ra nhau
anh có về cũng người xa mất dấu
lại phụ phàng câu chữ với thơ văn
thôi đừng về để anh còn sâu đậm
trong thơ văn kể chuyện Xóm quê mình...
ừ thôi thì cứ để Thơ, Văn kể chuyện Xóm quê mình…
Hiên Trăng Brookhurst
mười-sáu-năm xa quê
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét