tháng 4 12, 2010
TRẢ NGÓ CHO NGƯỜI
Tôi ngày đó cũng bảnh trai dễ sợ !
Cũng hoang đàng chi địa quá trời
Chỉ thua em một đồng tiền rất nhỏ
Khiến lòng tôi chết dễ ợt như chơi !
Má núm đồng tiền cười là hết biết
Mím môi thôi cũng la liệt bao người
Tôi hồi đó tuy hào hoa thứ thiệt
Mà phải đành danh lụy dưới nụ cười
Từ bảnh trai lại thấy mình xấu trai
Né không kịp đồng tiền em văng miểng
Đâu hiểu được nỗi lòng tôi trai gái
Em cười thôi nào có giú niềm riêng !
Chỉ có mình tôi cái thằng phải gió
Ngó nhìn đâu cũng tơ tưởng ái tình
Hồi đó em cười trả tôi cái ngó
Chớ ái tình chi cho chuyện chúng mình !
Mấy mươi năm nhớ quên đời quờ quạng
Bỗng tình cờ gặp lại đất quê xa
Em ôm tôi giữa chiều đời chạng vạng
Núm đồng tiền chìm khuất lớp da nhăn
Lòng ngẩn ngơ khi nghe em nói lại
Nụ cười xưa em thầm ý dành tôi
Núm đồng tiền đâu để tôi thương ngái
Rất tiếc thời gian đã xóa mất rồi!!!
04/2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét