tháng 12 27, 2008
Đất nước người mênh mông có quá nhiều nơi chốn gọi là kỳ quan cần nên biết tới. Có quá nhiều nơi chỗ gọi là kỳ thú trên đời cần phải hưởng qua. Ba, Mẹ (Cô, Cậu) của các cháu lâu lâu lại lên chương trình cho Ôn, Mệ có thời gian đi đó đi đây cho biết đất người. Mỗi nơi dẫu chỉ một vài ngày thôi nhưng nhớ thì cứ nhớ suốt đời.
Được đi đó đi đây, mới biết đất người có nhiều chốn, nhiều chỗ mà mình chưa từng nghĩ là có.
Đốt lửa giữa đêm rừng rồi nướng thịt, cả đại gia đình ngồi quây quần ăn uống chuyện trò cười nói thỏa thuê.
Giữ ấm từ đầu tới chân giữa vùng tuyết trắng, cả đại gia đình rượt nhau ném tuyết la hét bạt ngàn.
Ngồi cụm bên nhau chờ nước nóng, cả đại gia đình chờ mỗi người một tô mì gói ở trong khách sạn sang trọng để ấm lòng trước khi xuống phố ngao du. Ở khách sạn thì tiết kiệm coi như tối đa mà xuống phố vào các cửa hàng lại hào phóng quá chừng !
San sẻ cho nhau từng ly nước đá qua vùng sa mạc nóng nung người, cả đại gia đình cười vui hể hả chỉ cho nhau nhìn bão cát hung hãn cuồng cuộn phía xa xa.
Chỉ là mới nói sưa sưa thôi ! Còn nhiều, nhiều nữa, nơi chốn và nơi chỗ Ôn đã được đi qua cùng với gia đình.
Đi qua từ lúc gia đình chỉ có bốn người con.
Đi qua từ lúc gia đình đã thêm được dâu, rể.
Đi qua khi gia đình đã có thêm cháu nội, ngoại.
Và còn sẽ đi qua nhiều nơi nữa khi Ôn, Mệ vẫn còn sức khỏe !
Những nơi chốn đã từng đi qua, có thể là các con các cháu quên, nhưng Ôn thì cứ giữ lại như là một kỷ niệm thầm kín, riêng tư. Bởi chính vì có những ý nghĩ riêng tư mới thiết tha để làm nên kỷ niệm. Câu chuyện, cảnh quan, đời sống thậm chí có những chi tiết vụn vặt đời thường, đối với người này thì rất dễ quên nhưng đối với người khác lại trở thành kỷ niệm khó quên. Và, ngược lại.
Ôn đã từng thấy tuyết rơi trên sách vở, trên màn ảnh TV, trên hình ảnh nhớ hoài trong phim Docteur Jivago. Nhưng không “thấy” bằng lúc gia đình lên San José dịp đưa chú Đào thi lấy đẳng cấp black belt Tae Kwon-Do. Tuyết rơi nhè nhẹ đến rưng người. Nhưng không “thấy” bằng lúc gia đình lên núi tuyết ở vùng Santee San Diego. Thấy tuyết rơi và được chính mình cầm bóp nắm tuyết mềm sốp trong tay. Thích thú và thỏa mãn như trong mơ. Huyền thoại đã thành hiện thực.
Ôn xưa mê chuyện thần tiên Bạch Tuyết với Bảy Chú Lùn. Cứ mơ được ngày nào đặt chân tới xứ thần tiên, nơi xuất phát huyền thoại về cô Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, cho thỏa. Cuối cùng rồi cũng đến được Disneyland, nắm được tay cô Bạch Tuyết và cả Bảy Chú Lùn. Có điều là nắm phải trả tiền nên nắm không lâu.
Ôn cũng có một thời mơ ngó ánh đèn Las Vegas. Chưa từng dám nghĩ là có một ngày mình sẽ được đến thành phố cờ bạc lừng danh bốn biển năm châu. Vậy mà đã đến được ba lần. Có được đóng tiền điện để làm sáng thêm những ước mơ cho những người chưa đến. Và nếu, muốn đến được nhiều lần hơn cũng hoàn toàn có điều kiện, rất dễ dàng.
Nói chung là có đi nhiều nơi có tới nhiều chỗ nhưng không có nơi nào gợi nhớ hơn và nhiều kỷ niệm hơn ở Las Vegas.
Nỗi nhớ khởi đi ở một lý do đơn giản vì đó là nơi chốn được Ôn (Cậu) Sáu đưa đến ngay từ lúc chân ướt chân ráo qua tới đất người. Nay Ôn Sáu không còn nữa !. Nhìn lại cảnh mà cứ nhớ người xưa, người đã từng cưu mang đùm bọc gia đình mình những ngày tháng bơ vơ giữa đất người xa lạ!
Còn kỷ niệm thì như Ôn đã nói rồi !
Đâu phải Ôn lên đây tìm cái thú-đau-thương mà giữ hoài làm kỷ niệm.
Chỉ vì mỗi lần lên là gia đình đi đông đủ lại còn thêm người. Không như những lần đi mọi nơi chốn khác, tuy cũng là đi đông nhưng không đủ, lại không thêm.
Như lần lên Las Vegas năm nay so với lần đầu tiên nhân số đã lên gấp đôi lại có thêm hai…ứng cử viên.
Ba(Dượng) Tuấn với Chú(Cậu) Đào của các cháu phải lo đi mướn một chiếc xe to mới chở hết…lương thực bữa sáng,bữa trưa,bữa tối mà Mệ đã chuần bị rất kỹ càng. Mệ nói đi đông,đủ,thêm người lại là chuyến đi dài (hay vài?) ngày thì phải biết tiết kiệm.
Hay! Ý kiến hay ! Đi đâu dài ngày mà lo liệu sẵn mọi thứ để tiết kiệm thì cũng tốt. Đi Las Vegas mà tiết kiệm thì càng tốt hơn ! Thay vì bỏ tiền bạc vô mấy quán ăn thì dành lại đó, cho cánh đàn ông ngồi máy kéo, cánh đàn bà đi shopping. Tính ra, còn tiết kiệm thêm được khoảng thời gian đứng xếp hàng rồng rắn lâu ơi là lâu trước mấy cửa hàng thực phẩm. Tiết kiệm thêm được khoảng thời gian đó cho quý ông ngồi máy để kéo tiền, quý bà vào các cửa hiệu để ra tiền, các cháu vào khu giải trí thiếu nhi để đưa tiền.
Las Vegas, ở mọi nghỉa thời gian, là tiền….
Khi Ôn viết bài này để cất giữ kỷ niệm thì nghe loáng thoáng cả nhà đang bàn định đi vùng Palm Springs tắm tuyết giởn tuyết trượt tuyết nhân chuyến Ba(Cậu) Hai của các cháu đi công tác ở vùng đó. Đi theo ăn ké Ba(Cậu) Hai cái khoản đêm khách sạn còn phần ngày ăn uống thì học-thuộc-lòng bài bản của Mệ. Nghe thì thầm dự tính là hai ngày một đêm. Ngày thì giởn tuyết đêm thì bơi lội giởn nước nóng ở hồ bơi khách sạn. Dịp này Mệ ngọc thể bất an, ho sù sụ, nói giọng kim nên chi ngồi xa xa, không thấy ngồi chung để bàn bạc. Ôn thì ngồi xa hơn vì đất ruộng người ta còn bề bộn ra đó, đâu có dễ chi để cho con trâu nằm chơi nhơi cỏ ! Vậy là chuyến đi này tuy là có đông, mà không đủ.
Những lần đi Las Vegas thì vừa đông vừa đủ lại còn thêm cho nên Ôn có giữ làm kỷ niệm thì cũng đúng thôi !
Bởi, nói gần hơn, như buổi cơm họp mặt gia đình tuy có đông mà không đủ, cũng cảm thấy in như là, chưa vui trọn vẹn.
Nói xa hơn, trong cuộc sống, có được đông đủ là có niềm vui lớn nếu không muốn nói là hạnh phúc.
Huống chi đất người hào phóng của cải vật chất nhưng èo uột tới độ phiền muộn về tinh thần, tình cảm!
Có câu nói, nghe ra, cũng thấm thía : “ Anh có thể mua một ngôi nhà sang trọng, tiện nghi nhưng không mua được một mái ấm gia đình”.
Nhà sang trọng tiện nghi thì Ôn không có nhưng mái ấm gia đình thì Ôn có và đang giữ gìn đây. Công khó của Ôn gầy dựng dễ cũng đã mấy mươi năm, qua biết bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, dâu bể tang thương…kể không hết những đoạn trường để giữ ấm được cho tới ngày hôm nay.
Dù bây giờ Ba(Cậu) Hai và Mẹ (Cô) Ba của các cháu đã có nhà riêng có cuộc sống riêng nhưng cứ mỗi cuối tuần vẫn tìm về giữ ấm dưới mái nhà Ôn Mệ đang ở với Chú(Cậu) Tư Đào và Cô (Dì) Út Linh của các cháu.
Không khí gia đình con, cháu quây quần đoàn tụ đã ấm mà bếp lửa nhà cũng ấm nồng hương vị những món ăn mang nặng tình quê. Cơm Hến, Mì Quảng, Bún Bò Huế, Bánh Tráng Tôm Chua Thịt Ba Chỉ…món nào cũng nặng tình , cũng bâng khuâng niềm thương nỗi nhớ những ngày tháng xưa….
Đâu cần nhà sang trọng tiện nghi chi lắm chỉ cần một mái ấm gia đình.
Ôn có viết dài dòng về những chuyến đi chơi xa cũng chỉ là muốn chia cùng các cháu những ấm nồng. Nhen nhúm và giữ gìn cho các cháu ánh lửa yêu thương để mai này các cháu chia sớt với nhau trong cuộc đời.
Ôn quá là ưng ý khi cháu Jasmine thường hát cho Ôn nghe mỗi khi cả gia đình quây quần vui vẻ. Cháu hát ( và thêm điệu bộ rất ngộ ngĩnh) : “…cả nhà ta đều thương yêu nhau…xa thì nhớ gặp nhau thì cười…hì hì hì…).
Cháu làm cho Ôn nhớ quá, hình ảnh Mẹ (Cô) Ba, ngày nào! Cũng bài hát này, cũng điệu bộ vẻ dáng này…
Rứa là ngọn lửa yêu thương để giữ mái ấm gia đình đã được nhen nhúm và tỏa sáng trong lòng các cháu.
Hãy trân trọng giữ gìn nghen, các cháu ngộ ngĩnh của Ôn !....
Hiên Trăng Brookhurt 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét