tháng 12 27, 2008

LAS VEGAS KÝ SỰ


Chuyến đi Las Vegas, đại gia đình, 29-30/03/2008
Bài viết này gởi các cháu ngộ ngĩnh của Ôn:
Elizabeth Trần Huyền Trân
Andrew Trần Minh Huy
Kenneth Trương
Jasmine Trương



Để nhắc cho các cháu nghe là mười-hai-năm trước Ôn, Mệ với bốn người con có theo gia đình Ôn Sáu Lạc lên thăm Las Vegas. Ôn Sáu có nói : “ Chở tụi bây lên thăm, trước là cho biết nơi chốn mà ai cũng muốn được một lần trong đời bước tới. Sau nữa, là cho tụi bây đóng tiền điện, mệt nghỉ ”. Ôn Sáu chỉ nói tới đó thôi, không nói nữa.
Bây giờ Ôn Sáu có muốn nói cho rõ ràng hơn, cái khoản đóng tiền điện ( mà sao phải đóng tiền điện hè ?),thì cũng không nói được. Ôn mất rồi. Mất hồi năm 1998, khi gia đình Trần tới Mỹ được bốn năm. Riêng cái khoản tới thăm thú một nơi chốn mà ai cũng muốn được một lần trong đời bước tới thì Ôn thiệt là cám ơn Ôn Sáu, đã cho được mãn nhản và thỏa mản lắm rồi. Đúng là hồi còn ở quê nhà Việt Nam, Ôn (và Mệ, chắc cũng không hơn, cũng rứa) mơ có một ngày tới được Las Vegas. Tới mà ngó cho đã thèm con mắt. Tới cho thỏa lòng mơ ước hải hồ. Giấc mơ tưởng chừng không bao giờ, và nghĩ là không thể nào với tới.
Vậy mà nay, đã tới, mà với được.
Khi Ôn Mệ với bốn người con vừa bước vô một casino ( là nơi khách sạn gia đình sẽ ở trong mấy ngày ) thấy cả hàng người đông vô số kể, đứng nghẹt quanh, trước, sau, màn ảnh truyền hình to ở giữa phòng, đang nhìn quả cầu chậm đều rơi xuống, háo hức đếm ngược từng con số bật nháy trên màn hình ( 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 ). Tiếng 1 ( tất nhiên là tiếng Mỹ, là One đó ) vừa chấm dứt là thiên hạ reo mừng, hò hét, nhảy nhót. Rồi ôm nhau. Rồi hôn nhau ! Ôn ngó thấy mà ngượng ngùng quá đỗi. Hỏi Ôn Sáu : “ Răng được phép hôn nhau như rứa? Mà hôn ở trong phòng kín, sao lại ở ngoài ?”. Ôn Sáu cười ngất, vỗ vai Ôn đau điếng : “ Mi ơi ! Ở phòng kín họ làm chuyện khác.Ở ngoài thì họ hôn nhau, có khí trời, khỏi ngợp !”. Ôn nghe vậy thì biết vậy, nhưng ngượng chín, trong lòng. Nay, ở đất Mỹ lâu rồi, Ôn vẫn còn thấy ngượng ! Không phải ngượng vì thấy họ ( là người Mỹ đó ) ôm nhau, hôn nhau ở ngoài ( phòng kín ) một cách rất tự nhiên mà ngượng vì mình không đủ khí trời để hôn nhau kiểu đó. Đông Tây vẫn còn ngượng với nhau nhiều. May ra, tới thời các cháu thì hòa tan. Hòa nhập và tan loãng.
Lý do họ hôn nhau là để Chúc Mừng Năm Mới.
Hóa ra là Ôn Sáu đã dàn dựng cho bầy đoàn thê tử vừa bước vào khách sạn là đúng thời dịp đón mừng ngay, cái giờ phút thiêng liêng của năm cũ bước qua năm mới.
Ở quê mình gọi Giao Thừa, là giờ phút năm cũ đi qua năm mới tới.
Bây chừ Ôn mới nhớ lại một lần ở cái giờ phút giao thừa, Ôn có hôn Mệ một cái rất “dẹ dàng”, nói là hôn mà chỉ là hôn phớt qua bên má mịn màng thời con gái, khi Ôn với Mệ buổi thanh xuân. Ôi, nụ hôn của một thời trai trẻ, Ôn cứ nhớ hoài. Ngày đó, lâu hung rồi, khi Mệ chưa về với Ôn, chỉ còn trong thời gian thử thách để bà Cố coi giò coi cẳng thằng rể tương lai. Giờ phút giao thừa đó, bà Cố đang lo cúng rước trước sân, đâu có thấy cái hôn thơm mùi năm mới của Ôn dành cho Mệ !
Té ra, Đông Tây cũng gặp nhau ở giờ phút đó.
Nhưng Tây thì động, Đông thì tĩnh.
Nụ hôn cho giờ phút chuyển mùa năm cũ bước qua năm mới, dù động hay tĩnh, cũng là hình ảnh giữ riêng làm kỷ niệm.
Với tình yêu, để chúc mừng năm mới, có lời nói riêng. Lời nói mà không lời!
Ôn yêu cái hôn má “dẹ dàng” của tình yêu. Ôn yêu cái vòng ôm tỏ lòng thương thắm thiết của những người thân thuộc quanh mình.
Nhẹ nhàng thôi ! Bạo quá, bỗng như thấy mình bị dị ứng !
Đi một đàng học được sàng khôn. Cũng là một kỷ niệm nhớ hoài khi được đón Giao Thừa ở Las Vegas mà Ôn Sáu đã để lại cho Ôn cất giữ hoài trong suốt thời gian ở quê người.
Sau này, kỷ niệm nào có được ở quê người, Ôn cũng giữ hết. Lại còn đưa vào Thơ, Văn để san xẻ cho cùng khắp ta bà thế giới.
Ôn xưa vốn dòng văn, thơ chất ngất bởi thừa hưởng gia tài để lại của Ôn Cố. Ôn Cố khi đi xa, gia tài để lại, không gì ngoài bốn bài tứ tuyệt gởi nhắn hiền nội, cho các con, cho bằng hữu và một bài tự thân.
Trong số các con, hình như và duy nhứt, Ôn là người thừa hưởng gia tài Ôn Cố để lại.
Có Ôn ( Bác, Cậu ) Phước, cũng làm Thơ. Làm Thơ lai rai, kiểu làm thơ tài tử. Lâu lâu có sự kiện gì chớp giựt trong đời thì Ôn (Bác, Cậu) mới làm một bài thơ. Còn bình thường cuộc sống thì không, không hề.
Có thêm Ôn ( Bác, Cậu Hàm) cũng làm thơ, nhưng chỉ là ngẫu hứng. Một đời thơ, đâu chỉ mấy bài không thấy ghi lại, chỉ đọc rồi cho qua. Kiểu làm thơ karaoke cho vui buổi họp mặt anh em.
Đâu có mà như Ôn, một ngày mà không “nhóp nhép” mấy câu thơ ngẫu hứng là một ngày không vui. Thơ Ôn viết tràn lan đến nỗi phải ( cầu viện Mệ và các con hưởng ứng, đóng góp cho Ôn có điều kiện ) xuất bản vài tập để mọi người cùng đọc. Với Ôn, cuộc đời mà không có Thơ, cuộc đời buồn thảm và vô vị.

Đời buồn tênh may mà có Thơ
Để nhớ trăm năm đỡ lụy sầu
Thơ viết ngàn câu – rồi chì nhớ
Một câu- để giữ lấy cho nhau


tôi làm thơ mỗi ngày thơ chảy dài xuống phố hòa nhập dòng xa lộ đọng lại trong sở làm

thơ bên cạnh chỗ nằm vụn đầy trong giấc mộng theo gió trời lồng lộng ngập òa nắng thảo nguyên

thơ theo nỗi truân chuyên xót xa đời ly xứ quyện theo em tình tứ rớt tôi nỗi muộn phiền

đời vẫn còn oan khiên bước phong trần nghiêng ngửa thơ mãi là diểm tựa theo từng dấu thăng trầm

xin em cứ lặng thầm đọc thơ tôi ngày tháng xót đau đời hữu hạn nên trọn tình theo thơ…


Yêu Thơ tới tầm cỡ đó thì các cháu cũng hiểu rồi chớ đừng nói tới nhân vật “Em” mà Ôn thường trân trọng nhắc trong Thơ.
Nhân vật “Em” trong Thơ Ôn ( trong Cõi Thơ Trần ) là Nàng Thơ.
Hóa thân ngoài đời ( hay nói cho văn vẻ “ ngoài Cõi Thơ Trần ” ) là Bà ( Nội, Ngoại) của tụi bây đó, các cháu ngộ ngĩnh của Ôn.
Lớp hậu duệ, sau này, ngó tới ngó lui ngó mòn con mắt cũng chỉ thấy có ( mẹ) cô Ba Quyên của các (con) cháu. Cô đọc nhiều và viết nhiều. Viết chuyện tràn lan trong cuộc sống thường ngày để giải tỏa những nặng nề đeo đẳng trên đất người vốn mang tính thực tiển không thèm vương vấn tình người và không hề thương xót tình đời. Viết ( khá nhiều truyện) mang vẻ dáng văn học nghệ thuật đâu có thua chi mấy tay viết đương đại. Ôn có đọc, rất tâm đắc, nên đã tự tin, tự in và tự đóng tập cho Cô hai tác phẩm ( góp nhặt chọn lọc từ những bài viết của Cô) như là một hình thức tự thưởng cho mình. Cô Quyên cứ tưởng là Ôn thưởng quà sinh nhật cho Cô ! Nghĩ rứa là đi ngoài lề rồi, không có chiều sâu văn học nghệ thuật gì hết trơn !
Chẳng qua sinh nhật của Cô là cái cớ để Ôn lấy vốn của Cô mà làm quà cho mình. Và lấy công của mình đế làm quà cho Cô qua hình thức một món ( quà) gì đó, khác với thực dụng và thời trang. Đó là một tác phẩm được góp nhặt từ những bài viết của Cô do Ôn ( vừa là chủ bút chọn lựa bài, vừa là chuyên viên kỷ thuật trang trí, vừa là thầy cò layout, vừa là thợ in và kiêm nhiệm luôn cả thợ đóng sách) để làm món quà trong ngày sinh nhật của Cô.
Nói tóm lại là Ôn đã “ vô dĩa” sẵn cho Cô một tác phẩm để nếu cần thiết, Cô cứ việc đưa tới nhà in .
Nhớ hồi còn ở quê nhà sinh nhật chỉ cầu có được một cái bánh với một bữa ăn hơn ngày thường là thời thượng lắm rồi. Hồi nay, tổ chức linh đình, hình thức rập khuôn tới độ nhàm chán. Chỉ thương những ngày sinh nhật quê nhà, thắt lưng buộc bụng trong hình thức đơn giản mà mang nặng tình thương. Đâu đó, trong những bài viết của Cô có nhắc tới những mùa xưa. Đọc cũng thấy…tê tê lòng dạ.
Nói chung, Cô đã viết và còn viết dài, viết nữa, viết đùa, viết thật với tình (yêu thích) và lòng ( đam mê ). Đôi khi, cũng có Thơ, vô cùng hòa điệu.
Nói riêng, Cô thừa hưởng “ gia tài” của Ôn Cố
Và, nói rốt cuối, là Cô đã tiếp nối phần đời của Ôn.
Còn có ( Ba ) Cậu Hai Trí , hồi còn quê nhà đi học, có làm thơ mà không thấy viết truyện. Qua tới bên này Cậu hết làm Thơ, lo cày bừa để phụ giúp Ôn Mệ vượt khó. Nói tóm gọn là có làm thơ nhưng do vì làm việc suốt ngày suốt tháng suốt năm nên ná thở.
Ná thở có nghĩa là thở không nổi.
Thở không nổi thì thơ không nổi.
Thơ đã không nổi thì là thơ chìm.
Thơ chìm thì không tìm ra thơ.
Giờ thì (Ba,Cậu) Hai Trí của các cháu không làm thơ, chỉ làm ăn.
Mai này, có đi xa, Ôn yên trí, yên tâm vì còn có để lại được chặng đường tiếp nối, không sợ rồi mai một !
Thời gia rồi sẽ qua đi
Đời người rồi cũng xa đi
Chỉ còn Thơ ở lại

Tre tàn măng mọc. Cả hai nghỉa, đều như nhau.
Tới phần các cháu, không biết đứa nào trong đứa nào các cháu của Ôn, tiếp nối phần đời tinh thần của lớp người đi trước. Không lẽ cứ sống còn để trả góp phần đời thực tế cơm-áo-gạo-tiền mà không còn thiết tha trả cho tâm hồn những mảng góp nhặt từ Thơ, Văn thừa hưởng gia tài truyền đời.
Cuộc sống vốn là tranh sống.
Nhưng, bên cạnh cuộc tranh sống đời thường cơm áo trả nợ phù vân như mọi người, giá như có chút lòng nặng nợ, có thiên bẩm thơ văn gia tài để lại, e cuộc đời cũng có phần thăng hoa chút đỉnh.
Không lẽ cứ trâu-cày-giả-bữa, buổi sáng ra exit buổi chiều vô exit. Tối ngồi coi TV, nghe nhạc, ngáp dài ngáp ngắn rồi vô giường làm giấc cô miên ! Cuối tuần họp bạn nấu nướng lai rai ngồi nói chuyện quê xưa chuyện trong nhà ngoài phố cho qua ngày hôm nay để rồi tiếp nối ngày hôm mai ! Sống như rứa thì ai cũng như ai ! Robot !

Thôi, không phải lang mang. Trở lại ánh đèn Las Vegas.
Chắc chắn là Ôn không phải lên Las Vegas để làm Thơ. Ôn lên chỉ với một niềm đam mê là đóng tiền điện. Đã nói rồi, cả năm cày như trâu, có dịp lên Las Vegas thì chỉ có một thú vui là đóng tiền điện ! Văn, Thơ đâu có ở chốn này !
Văn, Thơ là một cảnh đời, một cõi riêng. Người viết, nạo vét cả ni tấc lòng. Người đọc thì tùy hoàn cảnh và điều kiện ắt có và đủ trong cuộc sống nặng nề thực tế mà phù vân tri thức ?. Có người tìm đọc chỉ cốt để khuây lảng thời giờ. Đọc cho vui thôi, rồi quên lửng.Có người đọc để cảm nhận và biết ơn tác giả những bài Thơ, bài Văn đã nói giùm những tâm trạng muốn nói mà không nói được.
Tưởng là lên Las Vegas thì hồn thơ bỏ lại ở nhà để chuẩn bị cho cái hồn-xiêu-phách-tán vì ( cố, lỡ ) đóng tiền điện quá nhiều.
Với riêng Ôn, tưởng là vậy mà không phải vậy !
Những ngày ở Las Vegas, nhìn lại những hình ảnh xưa, qua những con đường xưa gió lạnh vi vu thổi bạt những chiếc lá vàng khô đông, lẫn lộn cả những tờ quảng cáo đủ màu sắc chỉ dẫn những nơi chốn đến vui chơi. Ôn chạnh nhớ những ngày đầu tiên gia đình mình theo Ôn Sáu, lên đây. Cũng chốn này, cũng ở con đường này, cũng ở khung cảnh này, có Ôn Sáu nói cười vui vẻ, chỉ dẫn những nơi chốn đến trong tầm nhìn xa lạ của Ôn, Mệ và ( Cậu, Cô, Dì) các cháu. Bốn năm sau, có dịp trở lại chốn xưa thì Ôn Sáu đã không được đi cùng. Ôn Sáu đã đi xa!.
Thiệt tình là Ôn lên đây đâu có phải để làm thơ nhưng nhìn cảnh, nhớ người, cho nên Ôn có viết bài Thơ đưa vô kỷ niệm :

THƠ
VIẾT TRONG LÒNG SA MẠC

tôi lên đây đâu phải để làm thơ
bỗng nhớ anh, thơ ùa về không kịp…

tưởng nhớ anh Phạm Lạc
từ một lần đi chung Las Vegas 12/1966

***

gió hoang mạc thổi bạt ngàn cỏ cháy
vàng, nâu như những đầu tóc giả
ngày nắng hanh khô đêm đằm sương trắng bạc
ngàn năm, như thế, đã ngàn năm…

người đổ dồn lên Las Vegas
háo hức xem đồng tiền biết đi
đồng tiền biết nói lời chia ly
để người ngẩn ngơ không kịp đưa tay vẫy !

tôi lên Las Vegas để tìm thăm
nơi chốn một lần đi qua vội vã
để tưởng nhớ tới anh ( thiệt là buồn rã !)
mới đây thôi ! Thời gian tròn bốn năm !

để thấy đời người sao mà quá ngắn
phù du – như những đồng tiền biết đi
biết nói lời chia ly
những cuộc chia ly, bao giờ, cũng tràn đau khổ !

cũng như lần đầu tiên tôi còn nhớ rõ
anh chỉ tôi xem những đồng tiền
rơi
từ máy kéo
những đường rơi thiệt vô cùng khôn khéo
cuối cùng,

rơi vào nơi khoản tiêu pha ngoài dự tính !

thật là đồ xu nịnh
những-đồng-tiền-ở-Las Vegas
cũng thật là bi đát
những-giấc-ngủ-ngồi-nằm
ở sofa phòng đợi !

nhưng điều tôi muốn nói
về một lần đi còn có anh
và về một lần đi không-bao-giờ-còn-có-anh
chỉ có nỗi buồn
rủ rê thêm nỗi nhớ !...

Đêm 24/12/2000

(trích CHỈ CÒN THƠ Ở LẠI, thơ,2002)

Từ chuyến đi đầu tiên và khi trở về, Ôn nghiệm ra và thấu lẽ của câu chữ “đóng tiền điện”.
Chỉ là câu nói vui nhưng rõ nét những hoạt cảnh vui, buồn khi ghé lên thăm Las Vegas. Không chỉ thuần túy là chuyến du hành cho biết đó biết đây mà còn níu thêm những phiền lụy không thể tránh khi đặt chân vào chốn đỏ, đen.
Sẽ là vị Thánh khi giữa hằng hà sa những máy kéo vừa có nghĩa là vui chơi vừa có nghĩa là thử thời vận đỏ đen, mà chỉ đứng nhìn ngắm cho vui, không hề ngồi xuống. ( Vậy thì lên Las Vegas làm chi ! )
Sẽ là Người khi dừng lại, ngồi xuống, trước là vui chơi sau là thử thời vận đỏ đen . Nếu vận đỏ, lòng ham muốn giục giã kéo thêm cho vận đỏ hơn son. Nếu vận đen, vẫn cố ngồi lì may ra vận đen hóa thành vận đỏ ! Cuối cùng, không là Thánh, chỉ là Người.
Chỉ là người, rất người, háo hức, hoan hỉ và thoải mái để (xin) được bỏ mất tiêu đồng tiền vô máy kéo. Sau này, nghĩ không ra đồng tiền bỏ vô duyên trong khoảng thời gian du hí phải nên gọi như thế nào cho đỡ ấm ức mà còn có vẻ hào phóng tiêu pha ( ngoài dự tính). Đã tính toán chi li các khoản tiền chi tiêu cần thiết khi đến Las Vegas, còn có ( thêm ) khoản tiền không hề nghĩ là mình sẽ đóng phải góp ( tự nguyện ) một cách hào hứng bất ngờ tới nỗi quên cả thời gian, quên cả những nhọc nhằn cuộc sống trâu cày. Thôi thì cứ gọi là đóng tiền điện cho đồng tiền ra đi có thêm chút ý nghĩa. Nghe cũng hay ! Cũng là cái cớ để không phải dằn vặt ngậm ngùi tiếc rẻ.
Thiệt đúng là khoản tiền tiêu pha ngoài dự tính.
Nói với nhau là lên đóng tiền điện là cách nói vui. Nguyên gốc của nó là lời cảnh báo mang tính bi hài thực tế. Thực tế, ở đâu thì chưa biết, nhưng ở Las Vegas thì quá phũ phàng !
Mà, nghĩ cho cùng, đã lên Las Vegas mà không ít nhiều đóng góp tiền điện thì lên đó làm chi !
Tính tới thời điểm khi Ôn viết bài này dành cho các cháu, sau này, đọc cho vui thì gia đình mình đã có đóng-tiền-điện cho Las Vegas, tổng cộng 3 lần.
Ba lần lên Las Vegas để đóng tiền điện thì hẳn rồi, nhưng chỉ hẳn rồi một phần nhỏ thôi, phần lớn là đóng góp thêm cho những kỷ niệm giữ lâu dài theo năm, tháng còn lại ở quê người.
Lần đầu tiên Ôn lên với Mệ và bốn người con.
Lần thứ hai Ôn lên với Mệ và bốn người con (cọng thêm) một dâu, một rể (tương lai).
Lần thứ ba Ôn lên với Mệ và bốn người con, có thêm một dâu, một rể với hai cháu nội, hai cháu ngoại (cọng thêm) một dâu, một rể ( tương lai).
So với lần đầu tiên tới lần thứ ba lên Las Vegas để đóng góp kỷ niệm thì Ôn là người may mắn với chiếc máy-kéo-cuộc-đời. Bỏ một lời hai mà hứa hẹn còn lời thêm nữa.
Còn so với lần đầu tiên tới lần thứ ba lên Las Vegas để đóng tiền điện thì Ôn cứ thiệt lòng mà nói là không được may mắn với chiếc máy-kéo-tiền ở Las Vegas.
Các cháu đừng hỏi Ôn đã bỏ bao nhiêu vì Ôn không ( dám ) nhớ. Mà nhớ làm chi khi đồng tiền ngó vậy mà biết đi. Luân lưu khi qua túi người này khi lại vào túi người khác. Lên tới Las Vegas nó đi còn mạnh hơn nữa ! Hai chữ tiền bạc thiệt đúng nghĩa với nơi chốn này. Vừa có nghỉa là tiền đánh bạc. Cũng có nghỉa là bạc bẻo, bởi nó ra đi rất đỗi lạnh lùng, không thèm thương xót.
Nói chung, lên Las Vegas là lên mà tìm cho bằng được cái thú-đau-thương !
Nhưng bài viết này, các cháu ơi, Ôn đang nói tới kỷ niệm mà !
Biết chắc thế nào các cháu cũng hỏi Ôn là kỷ niệm chi mà có ở chỗ đen bạc tình đời ! Ở chỗ ni thì kỷ vật cũng mất nữa, có chi mà kỷ niệm ! Chỉ có cái thú-đau-thương như Ôn nói thôi ! Yeah !!!
Cảm ơn các cháu đã có những câu hỏi rất là câu hỏi. Ôn cũng dọn sẵn những câu trả lời rất riêng tư để trang trải những ngày lên tìm thú-đau-thương mà giữ hoài làm kỷ niệm.
Từ ngày qua Vùng Đất Hứa là Ôn đi cày như điên. Ở vùng đất, Hứa gì?, thì chưa biết nhưng nếu không cày như trâu thì thiệt tình không thấy có gì là hứa hẹn hết. Cho nên phải làm việc như trâu cày để trả nợ áo cơm và phương tiện sống theo đà văn minh hiện đại hại điện.
Con trâu bởi vì cày bừa suốt ngày bận rộn tới nỗi bữa ăn cũng vội vả lấy no vì không có thời gian, tối thì nằm chơi rảnh rỗi ( không TV, không karaoke, không phòng trà ca nhạc) nên nhai lại thức ăn qua thời khắc và cho khỏi đau bao tử.
Ôn cày bừa suốt ngày trong thời buổi văn minh và trên vùng đất hứa (chắc là hứa, ở khoản này) nên có được thời giờ rộng rãi một tiếng (có khi nửa tiếng, là vừa đủ) để nhai cơm. Tối về không phải nhai lại như trâu nên chỉ ngủ-chưởi-đời sao tới giờ này mà cứ còn vất vả bằng tiếng ngáy bạo tàn bạo chúa! Cũng đúng thôi ! Khi ngủ thì làm sao, mà cách gì nói ! Tiếng ngáy thay bằng tiếng nói, cũng là cách “nói” lên những mệt mỏi nhọc nhằn trả nợ cơm áo gạo tiền. Ngáy tới nỗi nhiều khi Mệ cũng phải chạy làng ra sofa phòng khách!!!
Nói như vậy không có nghỉa là Ôn “độc cô cầu chăn nệm” mà thiệt ra thì vẫn cứ còn “ loan phượng hòa minh” chớ!. Chỉ thỉnh thoảng thôi, mà thỉnh thoảng thôi nghen, Mệ phải chạy làng rả đám vì Ôn mê mải ngáy triền miên, ngáy như một đời chưa từng được ngáy, ngáy bạo phát, ngáy bạo tàn…
Ngáy tới nỗi Ôn tức cảnh… lầm thơ :
Đi đâu cho thiếp cùng đi
Đói no thiếp chịu ( mà ) ngáy thì thiếp xin !!!!

Là diễn đạt cho vui thôi ! Ý chính là Ôn muốn nói, suốt năm suốt tháng mải đi làm, ít khi và nhiều khi quên cả thú vui giải trí.

Đất nước người mênh mông có quá nhiều nơi chốn gọi là kỳ quan cần nên biết tới. Có quá nhiều nơi chỗ gọi là kỳ thú trên đời cần phải hưởng qua. Ba, Mẹ (Cô, Cậu) của các cháu lâu lâu lại lên chương trình cho Ôn, Mệ có thời gian đi đó đi đây cho biết đất người. Mỗi nơi dẫu chỉ một vài ngày thôi nhưng nhớ thì cứ nhớ suốt đời.
Được đi đó đi đây, mới biết đất người có nhiều chốn, nhiều chỗ mà mình chưa từng nghĩ là có.
Đốt lửa giữa đêm rừng rồi nướng thịt, cả đại gia đình ngồi quây quần ăn uống chuyện trò cười nói thỏa thuê.
Giữ ấm từ đầu tới chân giữa vùng tuyết trắng, cả đại gia đình rượt nhau ném tuyết la hét bạt ngàn.
Ngồi cụm bên nhau chờ nước nóng, cả đại gia đình chờ mỗi người một tô mì gói ở trong khách sạn sang trọng để ấm lòng trước khi xuống phố ngao du. Ở khách sạn thì tiết kiệm coi như tối đa mà xuống phố vào các cửa hàng lại hào phóng quá chừng !
San sẻ cho nhau từng ly nước đá qua vùng sa mạc nóng nung người, cả đại gia đình cười vui hể hả chỉ cho nhau nhìn bão cát hung hãn cuồng cuộn phía xa xa.
Chỉ là mới nói sưa sưa thôi ! Còn nhiều, nhiều nữa, nơi chốn và nơi chỗ Ôn đã được đi qua cùng với gia đình.
Đi qua từ lúc gia đình chỉ có bốn người con.
Đi qua từ lúc gia đình đã thêm được dâu, rể.
Đi qua khi gia đình đã có thêm cháu nội, ngoại.
Và còn sẽ đi qua nhiều nơi nữa khi Ôn, Mệ vẫn còn sức khỏe !
Những nơi chốn đã từng đi qua, có thể là các con các cháu quên, nhưng Ôn thì cứ giữ lại như là một kỷ niệm thầm kín, riêng tư. Bởi chính vì có những ý nghĩ riêng tư mới thiết tha để làm nên kỷ niệm. Câu chuyện, cảnh quan, đời sống thậm chí có những chi tiết vụn vặt đời thường, đối với người này thì rất dễ quên nhưng đối với người khác lại trở thành kỷ niệm khó quên. Và, ngược lại.
Ôn đã từng thấy tuyết rơi trên sách vở, trên màn ảnh TV, trên hình ảnh nhớ hoài trong phim Docteur Jivago. Nhưng không “thấy” bằng lúc gia đình lên San José dịp đưa chú Đào thi lấy đẳng cấp black belt Tae Kwon-Do. Tuyết rơi nhè nhẹ đến rưng người. Nhưng không “thấy” bằng lúc gia đình lên núi tuyết ở vùng Santee San Diego. Thấy tuyết rơi và được chính mình cầm bóp nắm tuyết mềm sốp trong tay. Thích thú và thỏa mãn như trong mơ. Huyền thoại đã thành hiện thực.
Ôn xưa mê chuyện thần tiên Bạch Tuyết với Bảy Chú Lùn. Cứ mơ được ngày nào đặt chân tới xứ thần tiên, nơi xuất phát huyền thoại về cô Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, cho thỏa. Cuối cùng rồi cũng đến được Disneyland, nắm được tay cô Bạch Tuyết và cả Bảy Chú Lùn. Có điều là nắm phải trả tiền nên nắm không lâu.
Ôn cũng có một thời mơ ngó ánh đèn Las Vegas. Chưa từng dám nghĩ là có một ngày mình sẽ được đến thành phố cờ bạc lừng danh bốn biển năm châu. Vậy mà đã đến được ba lần. Có được đóng tiền điện để làm sáng thêm những ước mơ cho những người chưa đến. Và nếu, muốn đến được nhiều lần hơn cũng hoàn toàn có điều kiện, rất dễ dàng.
Nói chung là có đi nhiều nơi có tới nhiều chỗ nhưng không có nơi nào gợi nhớ hơn và nhiều kỷ niệm hơn ở Las Vegas.
Nỗi nhớ khởi đi ở một lý do đơn giản vì đó là nơi chốn được Ôn (Cậu) Sáu đưa đến ngay từ lúc chân ướt chân ráo qua tới đất người. Nay Ôn Sáu không còn nữa !. Nhìn lại cảnh mà cứ nhớ người xưa, người đã từng cưu mang đùm bọc gia đình mình những ngày tháng bơ vơ giữa đất người xa lạ!
Còn kỷ niệm thì như Ôn đã nói rồi !
Đâu phải Ôn lên đây tìm cái thú-đau-thương mà giữ hoài làm kỷ niệm.
Chỉ vì mỗi lần lên là gia đình đi đông đủ lại còn thêm người. Không như những lần đi mọi nơi chốn khác, tuy cũng là đi đông nhưng không đủ, lại không thêm.
Như lần lên Las Vegas năm nay so với lần đầu tiên nhân số đã lên gấp đôi lại có thêm hai…ứng cử viên.
Ba(Dượng) Tuấn với Chú(Cậu) Đào của các cháu phải lo đi mướn một chiếc xe to mới chở hết…lương thực bữa sáng,bữa trưa,bữa tối mà Mệ đã chuần bị rất kỹ càng. Mệ nói đi đông,đủ,thêm người lại là chuyến đi dài (hay vài?) ngày thì phải biết tiết kiệm.
Hay! Ý kiến hay ! Đi đâu dài ngày mà lo liệu sẵn mọi thứ để tiết kiệm thì cũng tốt. Đi Las Vegas mà tiết kiệm thì càng tốt hơn ! Thay vì bỏ tiền bạc vô mấy quán ăn thì dành lại đó, cho cánh đàn ông ngồi máy kéo, cánh đàn bà đi shopping. Tính ra, còn tiết kiệm thêm được khoảng thời gian đứng xếp hàng rồng rắn lâu ơi là lâu trước mấy cửa hàng thực phẩm. Tiết kiệm thêm được khoảng thời gian đó cho quý ông ngồi máy để kéo tiền, quý bà vào các cửa hiệu để ra tiền, các cháu vào khu giải trí thiếu nhi để đưa tiền.
Las Vegas, ở mọi nghỉa thời gian, là tiền….
Khi Ôn viết bài này để cất giữ kỷ niệm thì nghe loáng thoáng cả nhà đang bàn định đi vùng Palm Springs tắm tuyết giởn tuyết trượt tuyết nhân chuyến Ba(Cậu) Hai của các cháu đi công tác ở vùng đó. Đi theo ăn ké Ba(Cậu) Hai cái khoản đêm khách sạn còn phần ngày ăn uống thì học-thuộc-lòng bài bản của Mệ. Nghe thì thầm dự tính là hai ngày một đêm. Ngày thì giởn tuyết đêm thì bơi lội giởn nước nóng ở hồ bơi khách sạn. Dịp này Mệ ngọc thể bất an, ho sù sụ, nói giọng kim nên chi ngồi xa xa, không thấy ngồi chung để bàn bạc. Ôn thì ngồi xa hơn vì đất ruộng người ta còn bề bộn ra đó, đâu có dễ chi để cho con trâu nằm chơi nhơi cỏ ! Vậy là chuyến đi này tuy là có đông, mà không đủ.
Những lần đi Las Vegas thì vừa đông vừa đủ lại còn thêm cho nên Ôn có giữ làm kỷ niệm thì cũng đúng thôi !
Bởi, nói gần hơn, như buổi cơm họp mặt gia đình tuy có đông mà không đủ, cũng cảm thấy in như là, chưa vui trọn vẹn.
Nói xa hơn, trong cuộc sống, có được đông đủ là có niềm vui lớn nếu không muốn nói là hạnh phúc.
Huống chi đất người hào phóng của cải vật chất nhưng èo uột tới độ phiền muộn về tinh thần, tình cảm!
Có câu nói, nghe ra, cũng thấm thía : “ Anh có thể mua một ngôi nhà sang trọng, tiện nghi nhưng không mua được một mái ấm gia đình”.
Nhà sang trọng tiện nghi thì Ôn không có nhưng mái ấm gia đình thì Ôn có và đang giữ gìn đây. Công khó của Ôn gầy dựng dễ cũng đã mấy mươi năm, qua biết bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, dâu bể tang thương…kể không hết những đoạn trường để giữ ấm được cho tới ngày hôm nay.
Dù bây giờ Ba(Cậu) Hai và Mẹ (Cô) Ba của các cháu đã có nhà riêng có cuộc sống riêng nhưng cứ mỗi cuối tuần vẫn tìm về giữ ấm dưới mái nhà Ôn Mệ đang ở với Chú(Cậu) Tư Đào và Cô (Dì) Út Linh của các cháu.
Không khí gia đình con, cháu quây quần đoàn tụ đã ấm mà bếp lửa nhà cũng ấm nồng hương vị những món ăn mang nặng tình quê. Cơm Hến, Mì Quảng, Bún Bò Huế, Bánh Tráng Tôm Chua Thịt Ba Chỉ…món nào cũng nặng tình , cũng bâng khuâng niềm thương nỗi nhớ những ngày tháng xưa….
Đâu cần nhà sang trọng tiện nghi chi lắm chỉ cần một mái ấm gia đình.
Ôn có viết dài dòng về những chuyến đi chơi xa cũng chỉ là muốn chia cùng các cháu những ấm nồng. Nhen nhúm và giữ gìn cho các cháu ánh lửa yêu thương để mai này các cháu chia sớt với nhau trong cuộc đời.
Ôn quá là ưng ý khi cháu Jasmine thường hát cho Ôn nghe mỗi khi cả gia đình quây quần vui vẻ. Cháu hát ( và thêm điệu bộ rất ngộ ngĩnh) : “…cả nhà ta đều thương yêu nhau…xa thì nhớ gặp nhau thì cười…hì hì hì…).
Cháu làm cho Ôn nhớ quá, hình ảnh Mẹ (Cô) Ba, ngày nào! Cũng bài hát này, cũng điệu bộ vẻ dáng này…
Rứa là ngọn lửa yêu thương để giữ mái ấm gia đình đã được nhen nhúm và tỏa sáng trong lòng các cháu.
Hãy trân trọng giữ gìn nghen, các cháu ngộ ngĩnh của Ôn !....

Hiên Trăng Brookhurt 2008

tháng 12 14, 2008

XA HUẾ




chị nói bây chừ em xa Huế
mai tê có nhớ Huế tìm về
đừng bỏ chị buồn hiu quạnh quẻ
chị khóc rồi ai dỗ được lâu !

mấy ngày về em nóai chi đâu !
cứ nắm bàn tay chị, nắm hoài
chị cũng, hình như là, không nói
cứ nắm bàn tay em, nắm lâu !

xa lắm rồi, nhớ nhung không thấu
em về, chị ngỡ là chiêm bao
lòng chị in như là dông bão
cứ dằng cứ xé nỗi buồn vui !

cứ sợ dòng đời trôi ngắn ngủi
em về mấy bữa rồi em xa
không biết bao chừ em trở lại
chị có còn chờ nổi hay là…

em ơi ! Dẫu đất người xa lạc
cũng cố đừng quên một lối về
có chị, có em và có Huế
có dòng nước mắt tiễn em đi !

em nhớ lại về đây thăm chị
đừng để thời gian xóa dáng xưa
đừng để khi không còn có nữa
em về Huế khóc chị đâu nghe!!!

ngày xa Huế 07/08/08

tháng 12 13, 2008

VỀ NGÓ HIÊN XƯA



về nhìn hoảng loạn sân nhà
nhìn không ra chỗ anh,và, em xưa !
cái hồi anh trú hiên mưa
em trong phòng ghé mắt đưa ái tình

ở đây vắng lạnh hai mình
ngó qua liếc lại là tình đấy thôi !
rứa là nếp đã thành xôi
anh và em đã thành đôi, vợ chồng

bao năm phiêu giạt bềnh bồng
về xưa buộc lại tấc lòng hôm xưa
em trong đó ngó cơn mưa
anh ngoài gió giạt đụt xưa, mưa hoài

chút tình em bỏ hiên ngoài
thương anh ghẻ lạnh giữa trời mưa mau
bây chừ thấy ghét hay ưa
cái hồi anh lạnh trú mưa một mình !

em ơi ! Lâu đã làm thinh
bây chừ em hỏi thì xin thiệt tình
cái hồi xưa đó rất tình
cám ơn em đã rất mình…
Mình ơi!...

Xóm Đình Đa Cát 7/08

TÌNH NẮNG


Lâu lắm rồi mới về vùng Biển Nắng
Thăm ngày xưa nhớ miết buổi ban đầu
Nhìn con sóng ôm vòng bờ cát trắng
Thương những chiều qua trường Nữ Nha Trang

Buổi tóc em vương bụi lá me vàng
Bàn tay nắm một bàn tay dịu nhẹ
Nắng chiều nghiêng níu gió về rất khẽ
Giữ nhớ nhau trong cặp sách học trò

Em biển nắng xô lòng anh xuống phố
Phố bên này rát nắng phố bên kia
Nghỉa là nắng cứ nghiêng từ mọi phía
Chỉ tình anh mát lạnh phía tình em

Con đường xưa vàng ngợp lá me quen
Em khe khẻ nắm bàn tay anh nắm
Đường phố ngập nỗi tình yêu thinh lặng
Hai đứa đi giữa phố nắng đông người

Phố thinh lặng cho tình anh theo với
Người vẫn an nhiên xuôi ngược vô tình
Chỉ con đường như chỉ có hai mình
Gió đưa nắng rủ lá me vàng rụng

Như tình anh vẫn muôn đời rất vụng
Lòng yêu em mà nói chẳng ra lời
Chỉ ngập ngừng như mùa lá me rơi
Nắng rất khẽ cũng chạnh lòng thinh lặng

Tình chiếc lá rớt im về vạt nắng
Nắng vô tình mà lá cũng buồn căm
Anh giữa tình em rất đỗi lặng thầm
Em có hiểu xin níu lòng anh với

Xin níu lòng anh giữa nắng giữa trời
Phố Nhatrang có thêm tình trai gái
Có lòng anh theo em về Cầu Đá
Đá vô tình nhưng sóng biển trùng khơi

Như thể tình anh vàng lá me rơi
Con đường Xóm Ga nhẹ vừa vạt nắng
Em của một thời tóc thề áo trắng
Khiến lòng anh thương nhớ quá ! Nhatrang….

Xóm Biển Nhatrang 08/08