bài
thơ ni gởi cháu Cầm Kỳ
cháu
Cầm Kỳ nói : “ Mai là mở cửa mộ ”
con
sẽ gởi hình Mạ con cho Cậu coi
rứa
là một tuần chị đi rồi đó
em
một tuần lau nước mắt chưa nguôi
nước
mắt chảy lan về hồi còn nhỏ
chị
nuôi em khi em ba ngày tuổi
Mạ
vội đi bỏ thằng cu đỏ hỏn
khóc
đói tình đói sữa đói hơi người
mấy
mươi năm chị em cùng mồ côi
mình
thiếu Mạ nhưng mà em còn chị
mổi
lần gặp nhau chị khóc nhiều hơn nói
cứ
xoa đầu em làm ốt dột cách gì
ngày
em về thăm chị huế mưa rơi
xoa
đầu em chị giựt mình thè thẹ
thấy
sợi bạc đã hồi mô tìm tới
lại
mủi lòng khóc còn hơn mưa huế
em
tra trắn chớ đâu còn hồi nhỏ
nội
ngoại đề huề rồi đó chị ơi
đừng
xoa đầu em khiến em ốt dột
khiến
chị mủi lòng em không ưng nơi
chừ
chị về tìm gặp Mạ gặp Ba
rứa
là vui rồi chơ buồn chi nữa
em
bây chừ ở phương trời xa lạ
mai
mốt cũng về gặp chị cho bưa
có
điều ni ưng nói thêm cho thỏa
khi
chị cười đôi mắt cũng cười thêm
rứa
là em yên lòng nói chi cho ngạ
thôi
chị đi nghen... chị Nguyệt của em.....
viết
dưới hiên trăng
San
Diego, CA 30/08/2016