tháng 8 25, 2013

THÁNG TÁM


 
                            truyện
                            trần huy sao

                                                                    hiên trăng 2013

 
                 bài viết góp nhặt từ năm một-ngàn-chín-trăm-chín-bảy đến tháng bảy năm hai-ngàn-một
                               trăm-mười-ba từ trang nhà http//coithotranhuysao.blogspot.com
                                                                                đang layout

 

 

 

DẤU ẤN THỜI GIAN


 

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
thời gian đi qua vội vã không vội vã
cũng đưa cảnh trời cảnh đời ghé hoàng hôn
ngày như mọi ngày không dài hơn
đời như mổi đời chiều rồi cũng tới

con chim giỏi bay một đời cũng mỏi
con cá lội quen tới một thời cũng đuối
khúc dạo đầu rồi cũng tới hồi dạo cuối
màn kịch đời cũng vậy không dài thêm

dẫu một thời lừng ngang dọc bon chen
cũng phải có một thời ngồi đâu rũ đó
tóc râu Biển mặn đời sương gió
da cằn khô sa mạc nếp nhăn dài

chuyện ngày xưa thôi cứ để phôi phai
nhắc nhớ chi cho chiều đời mau tối
mảnh đất hôm nay là chuổi ngày rảnh rổi
cứ rong chơi và đừng quên : làm Thơ

cứ vậy đi !. Thơ coi như nhịp thở
mai dẫu đi xa chỉ còn Thơ ở lại….

Hiên Trăng, tháng Tám 2013

 

KHÔ TÌNH THÁNG TÁM


 

 

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
tháng Tám bắt đầu cơn nổi nóng
mặt trời đỏ gay mổi cuối chiều
mây trốn lủi rồi sợ hỏa thiêu
gió ngại không về dằn nỗi nóng

cây lá vườn nhà khát rã họng
con ong con bướm không còn bay
tháng Tám đành thôi thất nghiệp vậy
còn hơn phơi xác tới khô ran

hoa hậu hoa khôi cũng rả đám
nở chi cho nắng dọi chóng tàn
thảo nào cây níu cành nóng hạn
dòng Thơ không vói được gần em

ta làm Thơ lâu lắm thường quen
có lá, hoa, em chia lãng mạn
nay tháng Tám rủ về nắng hạn
lá-hoa-em khô đét cuộc tình

tháng Tám ta ngồi với một mình
Trăng Rằm có kịp về đêm nay !...

đầu hạn tháng Tám 2013

TRĂNG CÔ ĐƠN





















em biết người đi không quày lại
một lối đường Trăng cũng bỏ quên
quê nhà sương khói giờ xa ngái
tình giăng tơ nhện phủ lối về

níu xót mùa Thu hoa Cúc nở
bên thềm Trăng rớt mượt dòng Trăng
người giữa đời em đau nỗi nhớ
thầm thương nhói quá mổi đêm Rằm

người đi người đã đi rồi đó
có tìm người em dõi bóng Trăng
hiên xưa vành vạnh vầng Trăng tỏ
nay đã vàng phai đã lặng thầm

đã không là của mùa Trăng cũ
dặm đường xa ngái dặm trường xa
người đi lòng có còn thương giú
hay là bỏ rớt lại quê nhà

rớt lại mùa Trăng xưa thềm cũ
biết là thương nhớ chỉ thêm sầu
biền biệt bao năm đời mưa lũ
em mất người để được nỗi đau

nỗi đau ngồi với sầu hiu quạnh
Trăng cũng buồn lây níu gọi tình
người xưa thềm cũ giờ hoang lạnh
ngó sững vầng Trăng nhớ một mình...

(trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2)

TRĂNG NGŨ NGÔN

















hiên trước Trăng lên cao
hiên sau mây trốn núi
ta giữa trời hư ảo
nhìn Trăng xiết ngậm ngùi

bao năm đời ly tán
Trăng Xóm nghèo sầu đơn
tình quê hương khô hạn
Trăng quê xưa mỏi mòn

trước sân hoa Cúc nở
vàng mượt dòng Trăng xa
hỏi ai long không nhớ
mùa Trăng xưa...quê nhà...

(trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2)

tháng 8 24, 2013

THU VÀNG GHÉ VỘI

















nhà có Hiên Trăng trồng cây cảnh
mổi chiều ra ngắm nghía đỡ sầu
lâu lâu thời tiết chan nóng lạnh
mây buồn không biết rồi về đâu !

vài câu Thơ thất tình lục dục
giữa mây trời hục hặc giận nhau
ta đâu khứng với đời chen chúc
thôi về đây bằng hữu cỏ cây

cây biết lớn mà thành cổ thụ
cỏ biết dài mà hóa cỏ hoa
hơn nửa đời mòn gót lãng du
xin ngồi ghé mượn tìm khuây khỏa

mây cuối nẻo héo thời ngang dọc
nắng ngang trời hạn thuở giang hồ
cuộc dâu bể thuở còn xanh tóc
nay tóc râu tiêu muối mặn khô

ngồi một chỗ ngó mông nhiều chỗ
thấy bể dâu chen lấp cỏ cây
nắng chiều nay vàng thu se gió
đổ bóng ta nhòa với bóng mây !...

(trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2)

KHI VỀ LẠI NHÀ XƯA
















góc sân trước vẫn thường ngồi
ngắm Trăng nhân tiện ngó đời tha hương
từ khi bỏ chổ ngồi thường
về thăm lại tưởng lạc đường quen xưa
góc sân dầu dãi nắng mưa
cỏ hoang lấn sáng chen trưa lấp đầy
bây giờ ngồi chổ nào đây
để chờ Trăng gợi lại ngày tháng xưa...

(trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2)

MÙA XƯA















buổi sáng đằm đằm hơi sương giá
buổi chiều mây cuộn níu trời gần
năm nay rét lạnh hơn năm ngoái
mưa cũng nhiều hơn lại muộn màng

tôi về mờ mịt dòng mưa đổ
trắng muốt màn sương xóa dấu đường
thắng vội khi màu đèn nhóa đỏ
phố nhòa như buổi loạn nhiễu nhương

mưa gợi lòng nương quê nỗi nhớ
dòng đời thác lũ cuốn tình nhau
em từ bục giảng về quán nhỏ
ly tách cà phê độ tháng ngày

tôi cơ nhỡ trộn lòng điên đảo
vòng xe đạp đuối tìm miếng no
bán từng mẻ bánh giành cơm áo
vượt khó cho qua cuộc đổi đời

miếng đau san sẻ cùng Xóm nhỏ
miếng buồn giữ riết trời quê xa
từ thuở chim rừng xa nhớ tổ
cố hương mù mịt nhìn không ra

chỉ có quê xa lòng nức nở
chan hòa giọt vắn giọt dài mưa
hỏi thử tim ai không quặn nhớ
khi nhìn mưa níu gọi ngày xưa...

(trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2)

tháng 8 23, 2013

CÂU CHỮ VĂN CHƯƠNG


















Cha nói : " Mi cứ hoài đi biệt
Tau chờ mê, đợi mỏi, buồn tê "
tôi làm Thơ tìm chữ gây mê
quên lời Cha mấy lời sàng dã

Cha nói : " Mi làm Thơ như lá
lá rụng rồi ở chổ rồi về "
tôi văn hoa lộng gió bộn bề
chưa đạt tới một lời Cha ngỏ

Cha nói : " Có thương mây khóc gió
cũng lưa ra một chổ con người "
tôi nghe ra cám cảnh ngậm ngùi
Cha nhắc khéo tình đời ngang trái !

mấy mươi năm theo đời trường trải
tôi làm Thơ học mót lời Cha
Thơ không chuộng văn chương bóng bẩy
chỉ đơn sơ mộc mạc chân quê

Thơ cứ viết như là chuyện kể
những buồn vui cuộc sống đời thường
những cảnh đời dâu bể nhiễu nhương
có tình tôi một đời ăn có

có chia xa có thời gắn bó
có bạn bè đứa ở đứa đi
có quê nhà từ buổi chia ly
có buồn vui mệt nhoài cơm áo...

lời, ý vẫn giữ lòng thơm thảo
như lời Cha dặn buổi đầu đời
Thơ phải viết như lời mình nói
đừng học đòi chữ nghỉa cao xa

Thơ như mưa giữa trời nắng hạn
như quê hương có lũy tre Làng....

(trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2 )

ĐÊM




















     ngồi ở Hiên Trăng chờ Trăng lên
     chỉ thấy mây bay phả muộn phiền
     phù vân quá nhỉ !. Đời vay mượn
     chia sớt vào Thơ nỗi nhớ, quên !...

       (trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2 )

MẸ QUÊ HƯƠNG














Mẹ ngồi sang gạo bên hiên
dáng buồn giữa chiều tháng Bảy
đôi tay Mẹ gầy run rẩy
nâng niu hạt gạo trắng ngần

thương Mẹ một đời tần tảo
tháng ngày quang gánh đường quê
đắng cay giữ phần cho Mẹ
ngọt ngào dành hết cho con

thương Mẹ một đời thầm lặng
nuôi con bao nỗi nhọc nhằn
thời gian nhuốm màu tóc trắng
nắng mưa hằn đậm nếp nhăn

lòng con vẫn còn thơ dại
trong tình yêu Mẹ bao la
trên mổi dặm đường xa lạc
bên con Mẹ vẫn lặng thầm

Mẹ ơi vào mùa tháng Bảy
mưa buồn phủ lối quê xưa
nước non dặm ngàn xa biệt
Mẹ còn sang gạo bên hiên ...

( trích Thơ Trần Huy Sao, tập 2 )