tháng 10 29, 2008
NHẮM MẮT
Vừa xóa bài buổi tối thì sáng hôm sau đã có nhận được nhiều email trách sao lại xóa bài viết,đáng ra phải viết thêm, bởi cuộc sống có nhiều điều buồn chán lâu lâu đọc được một cái chọc cười mà lại xóa đi là nghĩa làm sao ?
Trong ngày lại nhận được điện thoại mấy thằng bạn trách sao mầy tệ thế, bủn xỉn cũng vừa thôi. Tao cười chưa đã đời buồn chán mầy lại ngắt điện làm tao mất những giờ phút thoải mái sau một ngày cày bừa cật lực.
Chiều nay, gặp blogger Quyên Trần, lại nghe: “ Sao xóa chuyện Thè Lè ! Chuyện vui mà !”.
Trùng hợp email điện thoại và lời trách nhẹ nhàng...
Vậy thì , tới luôn, để ngày mai thiên hạ đọc cười, hở mười cái răng, chơi.
Cười hở mười cái răng là coi như cười hết cỡ. Hoan hô !
Mười cái răng hết cỡ mà cười thì coi như là ….
**
Vừa nhận được email của nhà thơ Vi Thể ( hiện ở Florida ) làm thơ tếu thì có biệt hiệu là Thè Lè).
*nội dung chính của email :
Tại sao chúng ta lại nhắm mắt khi ngủ, khi khóc , khi cầu nguyện, khi tưởng tượng và khi hôn nhau. Bởi vì những điều tốt đẹp nhất thế gian không thể nhìn thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng con tim. Khi bạn nhậ n được tin nhắn này….thì hãy cười đi nhé! Vì ít nhất đâu đó quanh đây…có một người luôn mong bạn hạnh phúc….vui vẻ…..và luôn yêu đời. Khi đọc xong thì đừng ngại ngần mà gửi nó đi. Nếu không gửi thì chẳng có điều gì tồi tệ xảy đến với bạn cả. Nhưng nếu bạn gửi thì sẽ có một vài người mỉm cười
**
Anh Thè Lè viết tiếp theo :
Nằm trên giường, tôi tự hỏi đâu là những bí quyết thành công trong cuộc sống? Tôi tìm thấy câu trả lời ngay trong căn phòng này:
Quạt đang quay chậm rãi nói với tôi: hãy luôn từ tốn.
Trần nhà gợi ý: hãy cố gắng vươn cao.
Cửa sổ bảo: hãy nhìn ra thế giới.
Đồng hồ nhắc nhở: mỗi phút giây đều quí giá.
Gương khuyến cáo: hãy nhìn lại mình trước khi hành động.
Lịch Lịch nhắn nhủ: hãy theo kịp tin tức và thời đại.
VÀ VỢ TUI NÓI: Ngủ đi cha nội, mai còn đi làm kiếm tiền đưa tui nữa!
***
Và tôi cũng tiếp theo luôn :
Rồi tôi nhắm mắt..." Bởi vì những điều tốt đẹp nhất thế gian không thể nhìn thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng con tim...". Nhưng sao tôi nhắm mắt mà không thấy gì, không cảm nhận gì hết ! Bà xã khuyến cáo : " Ngủ đi anh, mai còn đi làm". Sức khỏe khuyến cáo : " Ngủ đi, để còn có sức mai tiếp tục cày". Tôi khuyến cáo tôi :" Ngủ con khỉ gì được, gà lên chuồng sao đây?. Bây giờ mới chín giờ đêm !. Con nít ngủ 10-12 tiếng là đủ. Tuổi thanh niên thiếu nữ ( nếu không quậy đêm) thì ngủ 8 tiếng cũng là đủ. Tuổi nắng chiều như anh Thè Lè thì 6 tiếng là coi như không cao máu không tiểu đường không bị chứng mất ngủ mãn tính nói chung là không gì hết. Sức khỏe tốt". Vậy thì nhắm mắt!.
Tôi tìm thấy câu trả lời ngay trong căn phòng này :
Bà xã nói : ngủ đi anh, mộng bình thường
mai còn dậy sớm lên đường kiếm tiên ( thơ kiểu Bút Tre à nghen)
Cái mền gợi ý : nhớ đắp mền nghe cha
Tấm nệm bảo : lăn qua trở lại vừa vừa thôi.
Cái giường nhắc nhở : choài đạp thì cũng chừng mực nhẹ nhàng
Cái gối khuyến cáo : cẩn thận coi chừng trật gối
Bóng đêm nhắn nhủ : hãy nghe lời bà xã cho kịp với trào lưu
và tôi nhắm mắt. Nhắm mắt hoàn toàn không phải bởi vì những điều tốt đẹp nhất thế gian không thể nhìn thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng con tim.
Tôi cũng không cần thiết tự hỏi đâu là những bí quyết thành công trong cuộc sống.
Hỏi làm gì khi bí quyết đã nằm sẵn trong lời nói của bà xã và thành công trong cuộc sống là tôi phải làm đúng theo lời bả. Đi ngược lại e là cuộc sống đã không thành công mà...thành khùng !!!
Nói tóm lại, người ta nhắm mắt để cảm nhận, bằng con tim, những điều tốt đẹp nhất thế gian.
Tôi nhắm mắt để cầu(an)toàn cho cuộc sống của tôi.
Nhắm mắt kiểu nào cũng tốt cả.
Chỉ nhắm mắt lìa đời là không tốt thôi !!!
**
Anh Thè Lè,
chỉ vì anh viết câu cuối...ngủ đi cha nội...nên tôi mới viết tiếp, cho vui thôi.
Có ông nhạc sĩ cũng nhắm mắt( nhưng chắc là mắt nhắm mắt mở ) đã viết : " nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt. Chỉ thấy lòng nhớ thương chất ngất". Ông gọi đó là Nửa Hồn Thương Đau.
Còn một nửa hồn kia không là thương đau.
Không thương đau thì chắc chắn là sung sướng ( mà chắc gì đã sung sướng ) phải không ạ !!!
Thân mến anh Thè Lè.
ths
tháng 10 27, 2008
VỀ QUA ĐÀ LẠT
khi trở lại từ những ngày gần, rất gần…
gởi người, cây số 4
về đà lạt thấy thương con phố
oằn nặng người, xe, nắng, bụi đường
lòng bỗng dưng buồn quá nỗi buồn
dáng liễu phố xưa còn đâu nữa !
cứ ngỡ tìm về đây nương tựa
những tháng, năm đi bỏ lạc đời
con phố bao mùa chung thủy đợi
người về tạ lỗi buổi chia xa !
người về tìm lại phố sương sa
chiều nắng vàng mơ trải núi đồi
rét lạnh nương theo từng góc phố
đêm vàng ánh điện mờ hơi sương
cả nửa đời chia nhớ chia thương
con phố chia chung nhiều kỷ niệm
như những ngày xuân chim én liệng
có em dáng đẹp phố Hòa Bình
như ngày nắng hạ của chúng mình
con dốc hai thương (*) dài bóng mát
em từ biển nắng về đà lạt
cất giấu nhiều thêm những hẹn hò
và mùa thu tĩnh lặng bên hồ
ngọt đắng cà phê chiều Thủy Tạ
em níu lòng anh thương đà lạt
vì em, đà-lạt-quá, trong anh
mùa đông, quê chúng mình, vẫn xanh
bởi dáng quỳ-hương rộ nẻo đường
có chút hanh vàng chiều nắng lượn
để lòng nhau ngơ ngẩn nhớ vương
em ơi ! đà lạt quá nhiễu nhương
anh đi tay nắm bàn tay em
con-phố-bàn-tay từng đã quen
sao lạc đường như về chốn lạ !
đà lạt bây giờ xa đàlạt
oằn nặng người, xe, nắng, bụi đường
bàn tay xưa vẫn bàn tay thương
đàlạt giờ đây thương khó nổi !
tháng 7/08
-----------
(*) dốc Hải Thượng
MƯA
nhớ lại Đàlạt, ngày mưa của những
tháng, năm xa. Rất xa…
San Diego. Những ngày mưa. Lạnh
gợi xót xa theo nỗi nhớ tôi về
…chiều mưa gió giữa dốc đường Minh Mạng
tôi hẹn em đãi bữa bánh xèo
quán dọc dài đường Tăng Bạt Hổ
em vội vàng bước xuống xe Lam
chiếc dù xanh gió căng phồng, lật ngược
em với theo hụt hẫng ngả nhào
ngồi ướt lạnh đợi bánh xèo chín tới
lén nhìn nhau tủm tỉm cười thầm
( chả dám cười to sợ em mắc cở)
mà cuối cùng có nín được đâu !
tiếng cười vỡ theo mưa đàlạt
em véo tôi phụng phịu bắt đền
đôi con mắt đã bắt đầu…nhấp nháy
mưa đầy trời còn chưa đủ sao em ?
dĩa bánh xèo giữ giùm nhau nỗi nhớ
chiều lang thang mưa phố Hòa Bình
trái bắp nướng thoa mỡ hành nóng hổi
chiếc dù xanh che một khoảnh trời riêng
mưa đổi hướng khi qua Đoàn thị Điểm
chén chè Kê chung miếng bánh tráng mè
để mai này em về vùng Nắng Biển
còn ngọt ngào chiều Phố Núi thân quen
dốc Duy Tân vỡ đầy bong bóng nước
đôi tà em quấn níu bước chân tôi
trời nổi gió chiếc dù xanh lật ngược
chẳng hẹn nhau hai đứa cùng cười
đường xóm nhỏ hắt hiu vàng ánh điện
mây đuổi nhau vần vũ hướng núi Bà
con dốc Ngô Quyền chia tay bịn rịn
nụ-hôn-mưa cho một lần chia xa…
tôi trở lại phố mưa tràn thương nhớ
bóng đổ dài qua những lối quen xưa
trời đàlạt mưa thiệt buồn quá đỗi
phố đìu hiu vắng lạnh giữa mù mây…
7/1999
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)